Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Ai mà chẳng muốn sống, Thượng Quan Uyển cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng trải qua những tháng ngày tăm tối đó, cô thà chết chứ không chịu quay về.

“Chúng ta lên phía Bắc tìm Lan Đình ca ca sao?”

Từ khi đồng ý lên phía Bắc, Thượng Quan Uyển như thể thoát khỏi cái vỏ bọc nặng nề, cả người đều trở nên nhẹ nhõm.

“Ừm.” Khương Lộng Cầm gật đầu, lại nói thêm: “Trên đường đi tương đối nguy hiểm, Uyển nương tử phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Thượng Quan Uyển có nghe qua về thế cục phương Bắc, biết rằng bên đó Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo đang đánh nhau, nhưng chuyện đó làm sao đáng sợ bằng Trương phủ?

Ánh mắt cô đen thẫm, nói với vẻ kiên quyết: “Lộng Cầm, tỷ cứ yên tâm, ta không sợ.”

Đây cũng là chuyện không sớm thì muộn, bộ khúc chuẩn bị hai ngày sau lên đường, sớm hơn kế hoạch đã định hai ngày.

Thượng Quan Uyển trốn trong doanh trại của bộ khúc nửa năm, lúc mới đầu cũng có hơi sợ sệt nao núng, tinh thần rất bất ổn, sức khỏe cũng rất yếu ớt, sau này Khương Lộng Cầm dạy cô học võ để tăng cường sức khỏe, cộng thêm bản thân Thượng Quan Uyển cũng có chút cơ bản, tiếp thu cũng rất nhanh.

Bây giờ tuy chưa thể cầm đao giết người, nhưng chí ít cũng có năng lực tự bảo vệ mình.

Trương Triệu thị chịu thiệt ở Liễu phủ, về đến nhà liền mách chồng, thêm tí mắm dặm tỉ muối vào câu chuyện.

Vốn tưởng chồng bà ta sẽ nể mặt đứa con trai đã chết mà giúp đỡ bà ta, nhưng không ngờ ông ta lại giáng cho bà ta một cái tát.

Tát thì cũng thôi đi, ông ta còn mắng bà ta là đầu óc thiển cận, hận không thể lôi bà ta đến phủ nhà họ Liễu để xin lỗi.

Trương Triệu thị sững người, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, quay ra mắng chồng.

“Tại sao tôi phải đi xin lỗi một con đàn bà dơ bẩn thất trinh? Con mụ Cổ Trăn đó đâu phải thứ tốt lành gì, nay Sở mai Tần, chẳng lẽ ngay đến ông cũng bị nó câu mất hồn rồi? Trong ổ của con mụ đó còn đang che giấu cho con đĩ con Thượng Quan Uyển, chẳng lẽ ông muốn để con trai mình chết không nhắm mắt!”

Chồng của Trương Triệu thị cũng ngẩn người, không biết từ lúc nào mà vợ mình lại trở nên ngu xuẩn khó bảo đến thế.

Ông ta lạnh lùng cười giễu, gằn từng câu từng chữ nói:

“Bà hỏi tôi tại sao à? Tại vì người ta xuất thân từ danh môn vọng tộc, vì chồng người ta là Châu mục Sùng Châu. Thời thế bây giờ, người ta muốn bà chết thì bà cũng không sống được nữa đâu? Tự mình nhìn lại mình xem, bà có cái gì? Chưa nói đến chuyện con dâu có bị người ta giấu trong nhà không, cái quan trọng là chứng cớ đâu? Nhân chứng, vật chứng ở đâu? Chẳng có cái gì cả mà dám chạy đến nhà người ta đòi người, đúng là hành vi của mụ đàn bà chợ búa!”

Trương Triệu thị muốn phản bác, nhưng chồng bà ta lại nói tiếp: “Sau này ít qua lại với vợ kế nhà Thượng Quan đi, nhìn xem dáng vẻ của bà bây giờ khiến người ta ghê tởm đến mức nào. Bà ở nhà giày vò con dâu, tôi mắt nhắm mắt mở cho qua chỉ mong bà đừng có quá đáng. Thượng Quan thị không sủng ái con bé đó nữa nhưng trong nó vẫn đang chảy dòng máu của nhà Thượng Quan, bà dựa vào cái gì mà đòi giày vò nó đến chết?”

Trương Triệu thị há mồm, một lúc sau mới ngượng ngập nói: “Tôi là mẹ chồng nó.”

Chồng bà ta cười ha ha: “Nó đã viết đơn ly dị, được quan phủ chấp nhận, thế thì bà đâu còn là mẹ chồng của nó nữa. Đã chẳng sinh nó lại chẳng nuôi nó được ngày nào, bà lấy cái gì mà quyết định sống chết của nó? Chỉ dựa vào mấy quyển sách thần kinh bà suốt ngày đội lên đầu thờ kia sao? Có thời gian thì đọc sách thánh hiền chân chính ấy, những cái thứ đường ngang ngõ tắt ấy đọc ít thôi.”

Chồng của Trương Triệu thị nói vậy không phải bởi vì ông ta cảm thấy Nữ Tứ Thư không tốt, chẳng qua mẹ ông ta cũng là phụ nữ tái giá, nếu như thừa nhận Nữ Tứ Thư thì có khác nào mang mẹ ruột mình ra mắng.

Thấy vẻ mặt như người mất hồn của Trương Triệu thị, ông ta bĩu môi, phẩy tay áo đi ra ngoài.

Trương Triệu thị sắp sụp đổ đến nơi, vẻ mặt bà ta như khóc mà không phải khóc.

Chồng bà ta quyết tâm bắt bà ta đến xin lỗi Cổ Trăn, nếu như không đồng ý thì cuộc sống của bà ta sau này sẽ rất khổ sở.

Đứa con trưởng bà ta sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, lại còn yếu sinh lý, nhưng mấy đứa con trai khác của chồng mình và thiếp lại thông minh, lanh lợi, rất khỏe mạnh.

Chính vì chuyện này mà chồng bà ta cảm thấy con trai trưởng tàn phế hoàn toàn là do lỗi của Trương Triệu thị, từ sau khi con trưởng sinh ra ông ta liền rất ít khi bước vào phòng bà ta.

Bụng bà ta vẫn cứ im lìm, còn con trai con gái của thiếp lại lần lượt ra đời.

Sáng sớm mùng hai, bộ khúc đã chỉnh đốn xong xuôi chờ xuất phát, trước khi đi Cổ Trăn mời Thượng Quan Uyển đến xem một màn kịch hay.

Thượng Quan Uyển không thể tin nổi nhìn cô gái hoàn toàn xa lạ không hề nổi bật trong gương, cảm nhận sự kỳ diệu của đôi bàn tay Cổ Trăn một cách sâu sắc.

“Chị ta dạy, đó cũng là một ngón nghề hay.” Kế phu nhân nói với giọng bình thản.

“Không biết phu nhân muốn cho Uyển Nhi xem kịch gì?” Thượng Quan Uyển hỏi.

Kế phu nhân nói: “Đợi lát nữa cháu sẽ biết, nấp sau bình phong đi, chỉ cần xem là được.”

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài liền vang lên tiếng thông báo Trương Triệu thị đã đến.

Thần kinh của Thượng Quan Uyển vô thức căng lên, hai tay siết lại thật chặt.

“Trương phu nhân, sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?” Giọng nói của Kế phu nhân xuyên qua bức bình phong vọng vào tai Thượng Quan Uyển, bà nói với giọng đầy quái gở: “Ở đây không có thiếu phu nhân của Trương phủ các người, hay là hôm nay ngươi còn muốn dẫn người xông vào cưỡng chế lục soát?”

Một lúc lâu sau Thượng Quan Uyển mới nghe thấy cái giọng quen thuộc của mẹ chồng mình.

Giọng nói the thé chua chát đầy khắc nghiệt bị thay bởi giọng điệu nịnh nọt lấy lòng, hạ thấp bản thân, hoàn toàn không thấy vẻ kiêu căng uy phong như lúc bà ta ở Trương phủ nữa… Thượng Quan Uyển thầm cắn chặt môi, nghe Trương Triệu thị hết tâng bốc rồi lại xin lỗi Kế phu nhân, tiếng gọi “Liễu phu nhân” nghe sao mà thân thiết, trong lòng tự dưng dâng lên cảm giác sảng khoái.

Phản ứng của Kế phu nhân rất lạnh nhạt, đối phương nói mười câu thì bà mới mất kiên nhẫn đáp lại một câu.

Dù lạnh nhạt như thế nhưng đối phương vẫn cẩn thận nịnh nọt bà, tâng bốc bà.

Nghe xong một đống lời khen, cuối cùng Kế phu nhân cũng giơ cao đánh khẽ mà đuổi Trương Triệu thị đi, bà ta như thể được đại xá.

Đợi đến khi Trương Triệu thị đã đi hẳn, Thượng Quan Uyển mới chậm rãi bước ra.

Kế phu nhân nói: “Những lời vừa rồi, cháu đã nghe rõ ràng hết chưa?”

Thượng Quan Uyển gật đầu: “Nghe rõ rồi ạ.”

Kế phu nhân nhấp một ngụm trà, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ mấp máy.

“Nếu như nói đến danh vọng và địa vị, ở đất Hà Gian này, Liễu phủ không cao hơn Trương thị là mấy, nhưng cháu đã nhìn thấy dáng vẻ vừa nãy của bà ta rồi đấy. Cháu đoán xem tại sao bà ta phải khom lưng uốn gối, nịnh nọt tâng bốc ta?”

Thượng Quan Uyển nghĩ rồi đáp: “Là vì Liễu bá phụ ạ?”

“Không phải là vì tỷ phu của ta, mà là vì quân đội trong tay tỷ phu ta.” Kế phu nhân cười nói: “Uyển Nhi, cháu với ta mới gặp mà như đã quen từ lâu, ta rất thương tiếc cho những gì mà cháu đã trải qua, bởi vậy ta cũng nói thêm cho cháu nghe – Nếu như một ngày nào đó trong tay cháu có binh quyền thì những người này sẽ chạy đến nịnh nọt tâng bốc cháu như thế. Chỉ có khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ mới có thể không bị người khác bắt nạt, tất cả sự giúp đỡ từ bên ngoài đều không đáng tin. Bây giờ cháu chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”

Thượng Quan Uyển là đích nữ của Thượng Quan thị, cô đã từng là người không ai dám trêu chọc, có địa vị cao nhất trong số những quý nữ Hà Gian, bởi vì cô được Thượng Quan thị yêu chiều, tất cả mọi người đều sợ thế lực đằng sau lưng cô.

Nhưng Thượng Quan Uyển đã mất đi sự yêu thương của người thân, lại bị người ta giày xéo, đối đãi hà khắc, suýt chút nữa bị ép đến mức tự vẫn.

Kế phu nhân nói rất rõ ràng, Thượng Quan Uyển lại là một người sáng suốt, đương nhiên cô hiểu ý của bà.

Nhưng mà… cô chỉ là một đứa con gái, cô thật sự có thể làm được như thế sao? >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui