Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Khoảng thời gian này Thượng Quan Uyển vẫn luôn ở nhờ trong phủ huyện lệnh. Khương Bồng Cơ vốn định sắp xếp cho cô một căn nhà hai gian, có điều cô cảm thấy mình không có công không nhận lộc, đợi khi nào cô tích lũy được kinh nghiệm nhất định rồi lĩnh thưởng sau, để tránh người khác cảm thấy không phục mà chỉ trích.

Khương Bồng Cơ biết Thượng Quan Uyển bướng bỉnh nên cũng không ép buộc. Cô ở lại phủ huyện lệnh cũng tốt, chí ít không có ai dám coi thường Thượng Quan Uyển, các nữ lang trong sảnh chính vụ lại càng không dám khinh thị lạnh nhạt với cô.

Dựa vào bản lĩnh của mình, cô nhanh chóng quen thuộc với công việc trong sảnh chính vụ, những nữ lang đó dần dần cũng khâm phục cô, thừa nhận cô là cấp trên của bọn họ.

Do đại quân xuất chinh nên nhân tài cũng đi theo không ít, áp lực trong sảnh chính vụ đột nhiên tăng lên, Thượng Quan Uyển lúc nào cũng bận đến canh bốn mới xong việc.

Rửa mặt bằng nước giếng lạnh băng xong cảm giác buồn ngủ cũng bay biến, cô miễn cưỡng tỉnh táo lên một chút.

Thanh Y Quân trắng trợn tấn công, binh lính đều ra ngoài thành chống địch, Thượng Quan Uyển vô cùng lo lắng nhưng lại không giúp gì được, chỉ đành làm tốt công việc của mình, cố gắng giảm nhẹ chính vụ. Cô chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi một lát, vừa đi vừa đấm khẽ lên cái cổ nhức mỏi của mình.

Đi đến nửa đường, ánh mắt sắc bén của cô liếc thấy một cái bóng trắng nhanh chóng lướt qua cuối hành lang, trái tim đột nhiên đập thình thịch.

“Ai ở đằng đó?” Thương Quan Uyển âm thầm rút thanh đao ngắn giắt ở eo ra, cảnh giác nhìn về phía đó.

Một lúc sau, cái bóng đen đó mới dừng lại, quay ra nói với cô: “Hóa ra là Thượng Quan nương tử.”

Giọng nói này… chẳng phải là thị nữ thân cận của Lan Đình tỷ tỷ sao?

Dây thần kinh đang căng lên được thả lỏng, Thượng Quan Uyển thở dài: “Ra là Đạp Tuyết tỷ tỷ, làm ta giật cả mình.”

Cô bước lên phía trước nói: “Tỷ tỷ đi tiểu đêm sao? Sao không đốt đèn lên, nhỡ không nhìn rõ mà ngã thì không hay.”

Thượng Quan Uyển châm ống đánh lửa, thấy trong tay Đạp Tuyết vẫn còn cầm đèn, liền châm đèn hộ Đạp Tuyết. Bảo sao, nửa đêm dậy đi vệ sinh làm sao mà không đốt đèn được, chắc là vừa nãy gió to quá nên tắt lửa mất rồi.

“Đa tạ Thượng Quan nương tử.” Đạp Tuyết ôn hòa nói: “Thượng Quan nương tử vừa từ sảnh chính vụ về?”

“Đúng vậy, những việc lặt vặt trong sảnh chính vụ quá nhiều. Nhưng bên ngoài đang nhốn nháo như vậy, những chuyện này lại trở thành gánh nặng ngọt ngào.” Thượng Quan Uyển tìm được một cái tôi hoàn toàn mới, cho dù là công việc ở sảnh chính vụ hay việc luyện võ rèn luyện sức khỏe, tất cả đều khiến cô cảm thấy tràn đầy động lực và sức sống.

Đạp Tuyết vẫn dịu dàng cầm đèn nói: “Giờ đã muộn, Thượng Quan nương tử mau về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai còn nhiều việc phải làm nữa.”

Phòng của Thượng Quan Uyển khá gần, cô từ chối ý định đưa cô về của Đạp Tuyết rồi vẫy tay, ngáp ngủ trở về phòng.

Đạp Tuyết đứng yên ở chỗ cũ rất lâu, mãi cho đến khi Thượng Quan Uyển mở cửa, thắp sáng ngọn nến trong phòng lên, cô ta mới nở một nụ cười kỳ dị. Cô ta quay lưng đối diện với phòng của Thượng Quan Uyển, đưa tay che một bên đèn lồng, khẽ thổi phù một cái, ánh đèn bên trong liền tắt ngúm.

Nếu như Thượng Quan Uyển quan sát kỹ một chút có lẽ sẽ phát hiện ra sự kỳ lạ của Đạp Tuyết. Áo choàng cô ta khoác bên ngoài rõ ràng là quá rộng, nhìn không hề vừa người, vạt áo bên trong lại là màu nâu xám.

Đạp Tuyết lặng lẽ ra khỏi phủ huyện lệnh, cởi áo choàng bên ngoài ra, để lộ bộ quần áo ngắn màu nâu xám bên trong.

Đây là đồng phục của doanh trại nữ binh.

Cô ta gập áo choàng lại, nhét vào trong góc tối của một con ngõ.

Đạp Tuyết đứng sững ở đó một lúc lâu, ánh mắt vọng về phía cửa thành Tây và cửa thành Bắc, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Một lúc lâu sau, cả người cô ta chìm vào trong bóng tối, nhưng hướng cô ta đi không phải là phía Tây hay phía Bắc mà lại là cửa phía Nam!

Đúng lúc này, thế cục trận chiến bên Phong Cẩn đã tiến vào trạng thái giết đỏ cả mắt. Thi thoảng bất cẩn để một hai tên Thanh Y Quân bò lên tường thành, các binh lính sẽ hợp sức dùng khiên nặng đập bọn chúng xuống.

Dưới chân tường thành đã chồng chất từng núi thi thể, đám Thanh Y Quân giẫm đạp lên xác của đồng bọn để leo lên, khoảng cách càng lúc càng gần với tường thành. Tần suất khúc gỗ nện vào cửa thành càng lúc càng nhanh, mỗi lần nện vào cửa lại có một đống bụi bay lên, cửa thành kiên cố đã có vô số vệt nứt, có vẻ sắp vỡ tung đến nơi. Bình Thiên Tướng quân nghiến răng kèn kẹt, chẳng lẽ cái cửa này được đúc từ sắt à? Nát như thế này rồi mà còn không sụp?

Cuối cùng, khi Thanh Y Quân tưởng như sắp dùng hết sức rồi, cửa thành cũng không chịu nổi nữa mà đổ sụp. Nhưng chắn trước mặt bọn chúng là một bức tường dày bịch được ken chặt bằng những viên gạch xanh. Đằng sau cửa thành không có ai ngăn cản, một đám binh lính đang dùng gạch xanh lấp kín cửa.

“Đm nhà chúng mày!” Gã Bình Thiên Tướng quân nhìn thấy cảnh này không kìm được mà chửi ầm lên.

Trên tường thành, Phong Cẩn lệnh cho người lấy giàn nanh sói đến, tính cho đám Thanh Y Quân ở dưới biết tay.

La Việt chạy vội đến trấn giữ ở cửa thành Nam, theo dự tính có một toán Thanh Y Quân nữa sắp đến.

“Thả giàn nanh sói!”

Giọng Phong Cẩn khàn khàn, cho dù có cố gắng cao giọng nhưng giữa những tiếng hô giết rung trời giọng của anh cũng trở nên yếu ớt.

Tại sao lại gọi là giàn nanh sói?

Vì nó là một thứ hình chữ nhật, hơi nghiêng, trên mặt gỗ cắm đầy những chông sắt nhọn hoắt như nanh sói, bốn góc có khoen cài dùng để nối dây với ròng rọc, treo ở ngoài tường thành, nếu như kẻ địch có ý định leo lên tường thành, có thể dùng giàn nanh sói để tấn công. Đập xuống một cái là trên người thêm vài chục cái lỗ chảy máu toe toét.

Vũ khí giữ thành vẫn còn sung túc, phe Thanh Y Quân lại bắt đầu đuối sức. Đặc biệt là khi Thanh Y Quân đang vui mừng vì đập mãi, đập đến kiệt sức cái cổng thành nó mới đổ cho, nhưng lại phát hiện ra cổng thành đã bị gạch xanh lấp kín chặn đứng lối vào, không khác gì một bức tường thành, tâm trạng đó quả thật vô cùng tồi tệ.

Vốn tưởng có thể nhanh chóng tấn công chiếm lấy Tượng Dương, nhưng không thể ngờ được đối phương lại chuẩn bị đầy đủ như thế, các loại vũ khí thủ thành được tung ra khiến cho Bình Thiên Tướng quân cứ trợn tròn mắt lên mà nhìn… Bây giờ thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Chiến đấu ác liệt gần hai canh giờ, phe Thanh Y Quân tổn thất không biết bao nhiêu người còn binh sĩ thủ thành thi thoảng bất cẩn mới bị thương. Bọn họ công thành chỉ có thang mây và cung tên, đối phương hết xe nỏ đến nỏ cải tiến, rồi còn khiên chắn, tên lửa…

Có bản lĩnh thế sao còn phải làm ổ trong cái huyện Tượng Dương bé tí này? Sao không lên giời luôn đi?

Bình Thiên Tướng quân tức muốn hộc máu, tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Vốn trưởng mình đến để làm mưa làm gió, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị dần cho nhừ tử.

Lại một lúc nữa trôi qua, binh lính báo lại với Phong Cẩn rằng đá vụn và gỗ đã hết, mũi tên dự trữ cũng không đủ dùng.

Phong Cẩn nhìn đám Thanh Y Quân dần dần leo lên tường thành… tuy rằng sẽ bị giết rồi đẩy xuống, nhưng rõ ràng số lượng đang tăng lên, anh nghiến răng nói: “Mang gạch xanh lên đây!”

Đá vụn không đủ thì có gạch xanh góp vào, anh không tin không đẩy lùi được đám Thanh Y Quân này.

“Vâng!”

Ở một nơi khác, cổng thành phía Nam.

La Việt vội vàng chạy đến cửa Nam, tim cứ đập thình thịch vì lo lắng.

Vì không đủ nhân lực nên một nửa số quân trấn giữ bên cổng Nam đều là nữ binh. >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui