Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Nông trang ở ngoại thành.

Từ Kha và những người khác đều được bố trí trong ba căn phòng có giường dài, mỗi người đều có thể nhận một cái chăn mỏng mới tinh, bây giờ vẫn còn đang trong lúc đầu xuân, đêm khuya gió lạnh, không đắp chăn chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Hai bà tử làm việc nặng thì được sắp xếp ở trong phòng đơn.

Những người tuổi tác lớn một chút đã chết lặng, yên lặng ôm chăn nằm xuống chỗ của mình, nằm đờ ra như chết.

Mà Từ Kha còn trẻ, nóng tính, lại không thể dễ dàng chấp nhận số phận như thế, hai tay cậu nắm chặt lấy tấm chăn mỏng trên giường, trong đáy mắt một mảng u tối khó hiểu.

Cậu thiếu niên nằm giường bên cạnh lật người, phát hiện Từ Kha vẫn còn đang ngồi ngẩn người trên giường, không nhịn được than thở một tiếng, “Từ đại ca sao giờ còn chưa ngủ? Sáng ngày mai không biết chủ nhà lại muốn chúng ta làm việc gì, không sớm nghỉ ngơi đi...”

Còn chưa nói xong giọng nói khàn khàn của Từ Kha đã vang lên cắt ngang cậu ta, “Ngươi ngủ trước đi, đợt trước ta bệnh nặng ngủ nhiều rồi, bây giờ không buồn ngủ mấy nữa. Nếu như làm phiền ngươi nghỉ ngơi thì ta ra ngoài hóng gió một lúc, ngươi ngủ trước đi.”

Nói xong,Từ Kha mím chặt đôi môi mỏng, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ra nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài. Xung quanh ngoại trừ những tiếng ngáy truyền ra từ trong căn phòng và tiếng gió thổi, thế nhưng không còn âm thanh nào khác.

Từ Kha thấy thế không kìm được mà đưa lưỡi liếm một lượt mặt sau răng hàm, một kế hoạch bị trở ngại lại hiện lên trong đầu. Nếu như không nhân lúc này mà đi, đợi khi đám người trong phòng bị Liễu Phủ thuần phục, tất cả đều biến thành kẻ giám sát, cậu ta có muốn trốn cũng không có cơ hội nữa.

Từ lúc may mắn thoát khỏi tử lao, chưa lúc nào là Từ Kha thôi nghĩ đến việc tìm lại sự tự do cho mình. Thế nhưng lại bị bắt nhập nô tịch, rơi vào trong tay của phường buôn người, cậu ta chỉ đành chọn cách nhẫn nhịn ngủ đông. Không dễ gì mới có thể tìm hiểu rõ ràng quy luật tuần tra đêm của lũ gia đinh trong phường buôn người. Thậm chí cậu ta cũng đã chuẩn bị những thứ khác rồi chỉ đợi đến đêm nay để chạy trốn thôi, không ngờ lại gặp phải Khương Bồng Cơ.

Nhưng mà... hình như thế này cũng không có gì là không tốt, phường buôn người trông coi “hàng hóa” cực kỳ nghiêm khắc, cơ bản là mười lăm phút thì có hai đợt tuần đêm, trong ngoài đều bố trí những gia đinh thân thể cường tráng. Tuy cậu ta biết chút võ vẽ nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối mà thôi. Huống hồ bây giờ còn đang mang bệnh trong người, nếu không cẩn thận bị phát hiện bắt về, cậu ta tuyệt đối sẽ bị đánh chết.

Ngược lại, nông trang này trông coi cực kỳ lỏng lẻo, về cơ bản là chẳng có ai đi quan tâm đến những nô bộc vừa mới được mua về này. Nếu như nhân cơ hội này để trốn ra ngoài, cậu ta chỉ cần trốn vào rừng cây gần đấy là có thể coi như an toàn rồi, sau đó trốn vào trong núi hai ngày, nói không chừng sẽ được tự do.

Cái ý nghĩ này luẩn quẩn mãi trong đầu Từ Kha, cậu ta căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, bởi vì đang sốt nên cổ họng khô rát đến mức có thể bốc cháy được. Lắc lắc cái đầu nặng trĩu mơ hồ, Từ Kha cố gắng để bản thân giữ được sự tỉnh táo, trong đầu mường tượng lại quãng đường khi ngồi trên xe lừa đến đây.

“Nếu như ông trời không tuyệt đường của ta, nhất định ta sẽ báo mối thù này!”

Từ Kha rất cẩn thận bò trườn trên mặt đất, nấp trong bóng tối lần mò ra khỏi nông trang. Nông trang đằng sau lưng cậu ta như một con thú dữ ăn thịt người đang ngủ say, nhìn như vô hại nhưng lại có thể hút lấy hồn phách của người ta và cướp đi sự tự do.

Từ Kha nghiêng ngả lần mò vào trong cánh rừng nhỏ gần đó, đi về phía trước một dặm chính là rừng sâu. Đợi đến lúc người trong nông trang phát hiện ra cậu ta đã bỏ trốn thì ít nhất cũng phải hai canh giờ nữa, đủ thời gian để cậu ta chạy trốn.

Nhưng mà, cảm giác sắp trở về với tự do chẳng duy trì được bao lâu, hàng lông mi khí khái của Từ Kha dần dần cau lại vì nghi ngờ. Trong lòng dâng lên cảm giác bất an chưa từng thấy, Từ Kha lại đi thêm một khắc đồng hồ nữa, trái tim cứ thế dần dần trượt thẳng xuống đáy vực.

Gió đêm thổi ào ào, cái lạnh thấu xương đập vào mặt, nhưng vẫn không thể lạnh bằng cảm giác băng giá trong lòng cậu ta lúc này. Cảm giác hụt hẫng to lớn khi sắp chạm đến thiên đường rồi nhưng lại bị hiện thực phá vỡ, đá thẳng xuống địa ngục khiến cho chân tay cậu ta lạnh cóng.

Một đoàn mười hai người thân hình vạm vỡ, toàn bộ đều mặc giáp da chỉnh tề cưỡi ngựa, đang lẳng lặng không một tiếng động nhìn vào cậu ta.

Từ Kha ngẩn ngưởi ra nhìn bọn họ, những người này cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng tiếng vó ngựa giòn giã phá vỡ không gian yên tĩnh, có một người bước lên hỏi: “Từ Hiếu Dư?”

Ban đầu Từ Kha còn ôm tâm lý may mắn, tuy rằng cậu ta là trốn nô, nhưng không phải ai gặp được trốn nô đều gào thét đòi giết cả. Những người này rõ ràng là đang hướng về phía cậu ta mà tới. Từ Kha cũng chẳng ôm ấp bất kỳ tâm lý may mắn nào, trong lòng bỗng dưng dâng khí phách từ trước đến nay chưa từng có, cậu ta đưa tay lên kéo lại vạt áo, chắp tay lại nói: “Chính là tại hạ, Từ Hiếu Dư của quận Tử Tang.”

“Từ Hiếu Dư? Là cậu thì tốt, lão gia nhà chúng ta đang đợi để gặp cậu, đợi đến hơn nửa đêm rồi đấy.”

Trong lòng Từ Kha sinh ra nghi ngờ, nhưng đối phương đã tỏ vẻ không muốn nói nữa, chỉ bảo cậu ta đi theo, dường như muốn dẫn cậu ta đi gặp ai đó.

Bên ngoài quận Hà Gian có không ít những nông trang thôn làng, quy mô lớn nhỏ khác nhau.

Từ Kha đi theo đám người kỳ lạ này không bao lâu liền thấy phía trước có ánh nến lập lòe, mơ hồ có thể nhìn ra được dáng vẻ của một thôn làng. Từ Kha cau mày lại, đôi môi mỏng cũng mím chặt, trong mắt hiện lên vẻ u ám.

Người cầm đầu xuống ngựa, ném cương ngựa cho đồng bạn đứng bên cạnh, nói với Từ Kha đang trắng bệch mặt mày, môi tím tái: “Lão gia đang đợi cậu ở trong phòng, đi vào đi, nhớ đừng để thất lễ.”

Đến bây giờ trong đầu Từ Kha vẫn toàn là sương mù, cậu ta đẩy cửa bước vào, hơi ấm bên trong ập vào mặt, trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm dịu. Mùi hương này khiến Từ Kha vô thức nhớ đến vị thiếu niên tuấn tú sáng nay - vị quý công tử đã bỏ tiền ra mua cậu.

Lẽ nào là cậu ta?

Từ Kha trong lòng nghi ngờ không dám chắc, nhưng nhìn bóng người hắt lên bức bình phong, cậu ta lập tức phủ định phán đoán này. Cái bóng đó rõ ràng là của một người đàn ông trưởng thành, mà cậu thiếu niên sáng nay nhiều lắm cũng chỉ 12, 13 tuổi.

“Vào đi.”

Trong phòng vang lên giọng nói thành thục có hơi khàn khàn của đàn ông, Từ Kha giật mình thoát ra khỏi sự suy đoán của bản thân.

Quỳ xuống trước bình phong, trong mắt Từ Kha lóe lên những sắc thái không rõ nghĩa. Một chốc sau, đằng sau bình phong liền có tiếng sột soạt của vải vóc cọ xát vào nhau khi đứng dậy, sau đó là tiếng bước chân vững vàng, nơi phát ra mùi hương thơm dịu đó cách cậu ta càng lúc càng gần.

“Từ Kha? Từ Hiếu Dư?”

Dưới cằm Từ Kha lại truyền đến sức lực quen thuộc, nhưng khác với cái quạt của Khương Bồng Cơ, người đàn ông này dùng tay bóp cằm cậu ta, lực tay mạnh đến mức khiến cậu ta không nhịn được mà hít vào một hơi thật mạnh.

Lúc này, Từ Kha mới nhìn thấy rõ dung mạo của người đàn ông trước mặt.

Đứng ngược sáng với ánh nến trong phòng, đôi mắt lạnh lùng u ám như thể thấm đẫm độc dược.

Từ những đường nét trên gương mặt có thể thấy ông ta có những nét giống với cậu thiếu niên ban sáng, chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra được giữa hai người này có quan hệ huyết thống. Cái này...

Từ Kha kinh ngạc, cậu ta chẳng qua chỉ là một nô bộc được cậu thiếu niên kia đưa về mà thôi, làm gì đến mức khiến cả phụ huynh trong họ phải ra mặt?

Từ Kha khó khăn trả lời, “Chính là... tiểu nhân...”

Từ xưa đến nay, Từ Kha chưa bao giờ bị người ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo âm u tựa rắn độc như vậy, đầu óc cậu ta gần như bị rút sạch, trong lòng dần dần trào dâng cảm giác sợ hãi không nói ra được. Thậm chí, ngay đến cả cái cằm bị bóp đến mức tím xanh dường như cũng chẳng cảm thấy đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui