Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Có một câu nói rất hay “Ta thích nhìn cái vẻ ngươi căm hận ta đến tận xương, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng thể làm gì được ta”. Ừ, câu nói này dùng cho Kỳ Quan Nhượng và Hồng Liên Giáo quả thật vô cùng hợp. Kỳ Quan Nhượng khiêm tốn nhưng không có nghĩa là tác phong trên chiến trường của anh ta cũng sẽ khiêm tốn, mà ngược lại ở trên chiến trường Kỳ Quan Nhượng khá phô trương. Khi thủ thành, kẻ địch không tìm ra được sơ hở; khi công thành lại khiến người ta khó lòng đề phòng. Dù cho trong thành binh lực không đủ, lại còn có những tín đồ não tàn phá rối, vậy mà Kỳ Quan Nhượng vẫn có thể trấn áp được. Nhờ có đầy đủ vũ khí thủ thành cùng với sự chỉ huy hợp lý của anh ta, ba ngày liên tiếp không một tên Hồng Liên Giáo nào có thể lại gần cổng thành trong vòng bán kính một trăm mét. Mỗi lần gào thét tấn công, Hồng Liên Giáo phải vứt bỏ cả trăm nghìn mạng người mà vẫn chỉ biết đứng nhìn huyện Kim Môn chẳng thể làm gì được. Bảy tám ngày sau, tình hình của quận Thừa Đức đã có biến động. Đầu tiên là huyện Kim Môn rơi vào tay Khương Đồng Cơ, sau đó là huyện Hồng Liên bị lão nhị của Hồng Liên Giáo đánh chiếm. Tiếp sau đó là phản quân của Hồng Liên Giáo có ý đổ tranh giành huyện Thu Vũ, mượn thân phận Tả Hữu hộ pháp lừa binh lính thủ thành mở cổng thành, đánh úp bất ngờ. Vốn tưởng rằng quận Thừa Đức sẽ biến thành Liễu Hi và Hồng Liên Giáo mỗi bên chiếm cứ một huyện, phản quân chiếm hai huyện. Nhưng không ngờ chỉ vẻn vẹn một ngày, tình hình lại thay đổi hoàn toàn. Liễu Hi lại chiếm được thêm một huyện, thu huyện Hồng Liên vào trong túi. So với huyện Kim Môn thì huyện Hồng Liên chẳng mấy khó khăn, nguyên nhân chủ yếu là do An Thôi đã sớm sắp xếp chu đáo người tiếp ứng. Tuy mấy anh em kết nghĩa của An Thôi không có học thức nhưng cũng thông minh nghe lời, thành thật tiến hành đúng theo kế hoạch mà An Thôi đã vạch sẵn, vừa dùng danh nghĩa mở tiệc chuốc cho tên thủ lĩnh thủ thành say túy lúy, vừa nhân cơ hội mua chuộc lính gác cổng, nhân lúc đêm khuya âm thầm mở cổng thành dẫn Khương Bồng Cơ vào. Đám người say như chết kia một là bị trói gô khi còn đang ngủ chổng vó, hai là trực tiếp bị chặt đầu, về chầu Diễm Vương. Đợi đến khi dân chúng thức dậy mới bất ngờ phát hiện ra lá cờ tung bay trên tường thành đã bị đổi rồi. Khương Bồng Cơ chiếm được huyện Hồng Liên xong lập tức phong tỏa tin tức, đám Hồng Liên Giáo còn đang bận nội chiến trong huyện Thu Vũ vẫn chẳng hay biết gì. “Kế hoạch tiến hành cũng khá thuận lợi... trinh sát phái đi đã quay về chưa?” Phân nửa lãnh thổ của quận Thừa Đức đã rơi vào tay cô, khoảng cách đến mục tiêu thống nhất Hoàn Châu chỉ còn có hai huyện. “Đã trở về rồi ạ, đây là tin tức mà trinh sát tổng hợp được... Huyện Phong Hổ hiện tại cũng đang trong tình trạng miệng hùm gan thỏ, nhìn như có quân đội hùng hậu canh giữ nhưng thật ra không đủ nhân thủ” Dương Tự rút một tấm da dê từ trong tay áo đưa cho Khương Đồng Cơ: “Chủ công muốn nhân lúc sĩ khí đang hăng đánh hạ luôn huyện Phong Hồ hay muốn nghỉ ngơi một hai ngày? Binh lính hành quân ban đêm rất mệt mỏi, vì suy xét đến vấn đề sức chiến đấu, Tư đề nghị nên nghỉ ngơi một ngày trước Tiết tấu đánh trận của Khương Hồng Cơ tương đối nhanh, nhưng không có nghĩa cố không biết chừng mực. Thể lực của cô hơn người, hành quân mấy ngày liên tục vẫn có thể nhảy nhót được, nhưng binh lính thì không giống vậy. Mấy ngày nay bọn họ hầu như đều trong tình trạng gấp rút hành quân, ngay đến thời gian nghỉ ngơi cũng phải tranh thủ tận dụng, thực sự là đã mệt lả. “Nghỉ ngơi một ngày trước đi đã..” Khương Bổng Cơ cười nói: “Nói đến mới nhớ, tân binh được điều từ quận Phụng Ấp chắc là cũng đến rồi chứ, tuy chỉ mới huấn luyện một hai tháng nhưng cũng có thể lên chiến trường được rồi. Đúng rồi, lần này là ai dẫn quân?” Dương Tư đáp: “Tử Hiếu” Nghe thế Khương Bồng Cơ liền cau mày nói: “Sức khỏe của huynh ấy không tốt, mùa đông lạnh lẽo thế này chạy đến đây làm gì?” Dương Tự dở khóc dở cười: “Tuy Tử Hiếu mắc chứng thể hàn nhưng cậu ấy am hiểu y thuật, rất chú ý chăm sóc sức khỏe, điều dưỡng vài năm bây giờ tình trạng đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Đừng thấy vẻ yếu ớt của cậu ta mà nhầm, thực ra cậu ta không yếu vậy đâu, mấy môn cưỡi ngựa bắn cung không hề kém cỏi, ra hình ra dáng cả. Chủ công suốt ngày bảo cậu ta sức khỏe yếu ớt... thực ra, đàn ông không thích nghe người ta nói thế đâu” Dương Tư cũng không phải là kẻ nghiêm túc đứng đắn, câu cuối nghe qua thì không có gì nhưng đám phịch thủ chuyên nghiệp lại đánh hơi được mùi mờ ám. Khương Hồng Cơ nói: “Ta biết mà.” Dương Tư kinh ngạc. Nếu như chủ công đã biết sức khỏe của Vệ Từ không kém đến mức đó tại sao còn ba lần bảy lượt nhắc đến chuyện này? Đối với mưu sĩ mà nói, chủ công lấy lý do sức khỏe ba lần bảy lượt cự tuyệt anh ta kiến công lập nghiệp, thực sự là có chút tổn thương. Khương Bổng Cơ lại nói: “Là vì giết gà dọa khỉ” Dương Tự đơ toàn tập. Giết gà dọa khỉ á? Ý gì vậy? Nếu như giờ mà đang livestream có khi đám khán giả lão làng hóng hớt đó sẽ cười hì hì. Câu này của Streamer có gì mà không rõ? Rõ ràng là đang cố ý cưng chiều tiểu “công tủa, lại còn thoải mái hào phóng cho người khác xem. Bát thính ngọt đến ê răng này bọn họ ăn hết. Kiếp trước, Vệ Tử và Kỳ Quan Nhượng làm đồng liều với nhau mấy chục năm, anh có hiểu biết nhất định về Kỳ Quan Nhượng. Biết được người thủ thành là Kỳ Quan Nhượng, trong lòng Vệ Từ cũng có phương án vây quét thích hợp. Anh dẫn hơn năm nghìn tấn binh đến, trong thành Kỳ Quan Nhượng có năm sáu nghìn quân, tổng cộng lại cũng hơn mười nghìn người. Bên ngoài thành Hồng Liên Giáo có hơn ba mươi sáu nghìn người, bị Kỳ Quan Nhượng tỉa mất, giờ chỉ còn hơn ba mươi nghìn người. Nếu như đánh gọng kìm, tập kích bất ngờ, chưa chắc đã không thể dùng hơn mười nghìn quân đánh bại ba mươi nghìn quân địch. Vệ Từ cụp mắt suy nghĩ, kế này có thể được. Hồng Liên Giáo chẳng qua chỉ là tà giáo dân gian rời rạc rã đám, lại bị Khương Đồng Cơ đả kích vài lần, sĩ khí đã tụt xuống mức thấp nhất. Bọn chúng căn bản không có quyết tâm tử chiến đến cùng, ngược lại thấy tình hình không ổn sẽ lập tức bỏ chạy... Cộng thêm Kỳ Quan Nhượng trấn giữ huyện Kim Môn vững chắc, bọn chúng mấy ngày liền tấn công đều không có hiệu quả, ngược lại còn bị tổn thất càng nặng nề, lòng quân đã tan tác, sức chiến đấu chẳng còn gì đáng sợ. Nếu giáng cho bọn chúng thêm một đòn, chắc chắn có thể đánh tan toàn bộ sĩ khí của Hồng Liên Giáo. Chỉ cần đội quân của bọn chúng hoàn toàn hoảng loạn, chạy lung tung như một con ruồi mất đầu, trận chiến này ắt sẽ thắng. Nhìn bề ngoài kết quả cuộc chiến rất tốt nhưng bao nhiêu khổ sở trong đó chỉ có mình Kỳ Quan Nhượng biết. Mấy ngày liền anh ta không dám nhắm mắt ngủ, chỉ sợ mình ngủ say rồi, đám Hồng Liên Giáo ngoài thành phát điên lên tấn công. Đội quân ba mươi nghìn người, gấp sáu lần binh lính có trong thành. Anh ta tính thời gian, cảm thấy qua hai ngày nữa là có thể giải thoát rồi. Từ Kha làm việc cẩn thận, nếu như phái tân binh xuất chiến, người dân quân đi chắc chắn sẽ là một trong số mưu sĩ ở quận Phụng Ấp. Tuy bây giờ địa bàn của Khương Bồng Cơ lớn nhưng nhân tài hàng đầu lại không nhiều, lại còn “học lệch”. Nhưng dù là ai đến đối với Kỳ Quan Nhượng mà nói cũng là một liều thuốc trợ tim. Quả đúng như dự đoán, xế trưa ngày hôm sau, cuối cùng viện quân cũng đến nơi. Hồng Liên Giáo vẫn đứng dưới thành hò hét khiêu khích, mắng khản cả cổ, hỏng cả phổi, cuối cùng không còn kiên nhẫn nữa đành phải động thủ. Kỳ Quan Nhượng đứng trên tường thành nhìn về phía xa, loáng thoáng thấy đằng sau đội quân của Hồng Liên Giáo có sự bất thường, vẻ mặt anh ta ấm hẳn lên. Để phô bày sự mạnh mẽ của bên mình, đồng thời cũng để giảm bớt uy hiếp đến từ xe nỏ trên tường thành, nên Hồng Liên Giáo cố ý dàn trận thật lớn. Có điều, chính thế trận này sẽ khiến việc truyền tin của bọn chúng bị trì hoãn. Mãi cho đến khi bụi đất đằng sau bay lên mù mịt, tiếng hồ giết rung trời, binh lính từ thương thảm trọng, đảm Hồng Liên Giáo ở phía trước mới phát hiện ra điều bất thường. Đúng lúc này Kỳ Quan Nhượng cười lạnh một tiếng. Anh ta ra lệnh: “Phối hợp quân ta tác chiến, diệt sạch đám tà giáo” >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui