Cô nhóc yêu thích vỗ nhẹ vào cổ của bạch mã, học theo động tác lúc trước của Khương Bồng Cơ trấn an con ngựa.
Nói đến con ngựa này, cũng thật đáng thương, rõ ràng là chiến mã Bắc Cương, trắng thuần từ đầu đến chân, là con ngựa mà Liễu Xa mất khá nhiều công sức để mang về, nhưng sau đó lại đi theo một chủ nhân yếu xìu như cọng bún thiu trở thành ngựa kéo xe.
Thượng Quan Uyển than thở: “Haizz, nhưng Uyển Nhi cảm thấy Tĩnh Nhàn tỷ tỷ với Lan Đình ca ca thực sự rất xứng với nhau mà...”
Tuổi còn nhỏ mà đã bước chân vào cửa “hủ”, cái này là không được nha.
Khóe mắt của Khương Bồng Cơ giật giật: “Con nhóc muội lại giả vờ giả vịt đó hả, Lan Đình ca ca đã mất lâu rồi, trước mặt muội là Lan Đình tỷ tỷ.”
Thượng Quan Uyển cười nhạo nói: “Giờ muội đứng trước mặt mọi người gọi một huynh một tiếng “tỷ tỷ”, huynh có dám trả lời muội không?”
Lúc này, Khương Bồng Cơ phát hiện ra phong cách trong khu bình luận lại thay đổi, hơn nữa còn thay đổi theo cách cô hoàn toàn không hiểu được.
[Tổng Tài Bá Đạo]: hhhhh, con khỉ kia, ta gọi ngươi một tiếng ngươi dám dạ không?*
[Lan Tàn Nhưng Ngọc Không Nát]: hhhhh, con khỉ kia, ta gọi ngươi một tiếng ngươi dám dạ không?
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: hhhhh, con khỉ kia, ta gọi ngươi một tiếng ngươi dám dạ không?
*Câu trích trong Tây Du Ký.
Khu bình luận toàn là con khỉ kia con khỉ nọ khiến Khương Bồng Cơ cả người khó chịu, cái đám người xem này rốt cuộc rảnh rỗi đến mức nào? Ngoại trừ paste ra thì mấy người còn biết làm gì nữa?
Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, nhướng mắt lên làm ra dáng vẻ vô lại nói: “Ta đúng là không dám trả lời thật...”
Mượn vóc dáng cao lớn của con ngựa, Thượng Quan Uyển nhìn về phía bên kia, hình như nhã tập đang đổi sang hoạt động khác: “Bọn họ hình như đang muốn chơi ném thẻ vào bình rượu?”
“Một đám gà còi chẳng được tích sự gì, có gì hay mà xem.” Khương Bồng Cơ trợn mắt, chẳng thèm giấu diếm sự khinh bỉ của mình.
Thượng Quan Uyển cũng rất đồng tình gật đầu: “Nói cũng phải, Lan Đình ca ca là oai hùng bất phàm nhất. Uyển Nhi còn muốn đi thêm hai vòng nữa...”
Thấy Khương Bồng Cơ nắm cương ngựa định đi về, Thượng Quan Uyển bắt đầu giở trò ăn vạ ôm chặt lấy cổ con ngựa không chịu xuống.
“Muội thì thành tinh rồi...” Khương Bồng Cơ lầm bầm, cô vừa mới có ý định quay về xong.
Tuy sự trói buộc của nữ giới bây giờ không được tính là quá nghiêm khắc, nếu có người đi cùng thì vẫn có thể ra ngoài dạo phố, tham gia hội thơ được. Nhưng mà, vẫn có chút chuyện không phải muốn là có thể làm được, Thượng Quan Uyển còn nhỏ tuổi, trói buộc lại càng nhiều, cho dù có muốn cưỡi ngựa cũng chỉ có thể cưỡi một con ngựa lùn mà thôi. Bây giờ, cô nhóc được ngồi trên lưng con ngựa cao lớn như thế này liền cảm thấy không khí xung quanh cũng trong lành hẳn ra, khẽ ngâm nga một khúc đồng dao, điệu hát nhẹ nhàng vui vẻ khiến tâm tình của người ta cũng trở nên khoan khoái.
Còn Khương Bồng Cơ bên này thì không hề biết “vị tiên sinh quản lý sổ sách” mà cô chọn đã gây ra chút phiền toái vì cô, cậu ta đem thể diện của đám lang quân kia tước sạch sành sanh.
“Mời lang quân nhìn xem.” Từ Kha hạ bút xuống.
Một trang giấy trải trên án, nét chữ mạnh mẽ mà thanh tao, khó giấu được vẻ sắc nhọn.
“Ngươi...” Tuy rằng là một “bao cỏ” nhưng tốt xấu gì tu dưỡng cũng có đôi chút, không có những hành vi mất giáo dưỡng như nhục mạ người khác.
Phong Cẩn nhìn Từ Kha vẻ mặt khiêm tốn nhưng mà khí thế thể hiện ra thì mạnh mẽ, lại quay sang nhìn người nào đó đang thong dong dắt ngựa đằng xa thì yên lặng nhấp một ngụm trà... cậu ta vẫn nên lặng lẽ làm một khán giả thì hơn.
Tại sao sự việc lại phát triển đến tình trạng giương cung bạt kiếm căng thẳng như thế này?
Này phải nói đến từ lúc Khương Bồng Cơ bị Thượng Quan Uyển nhõng nhẽo đòi đi cưỡi ngựa. Từ Kha và Đạp Tuyết không tiện đi theo, thành thật ở lại chỗ tổ chức nhã tập.
Hội nhã tập lần này dường như có mấy vị lang quân được trưởng bối trong nhà báo cho mục đích thật sự, nên đều ôm thái độ chờ xem kịch vui của Liễu Lan Đình. Vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy đối phương nổi giận nhưng không ngờ người ta căn bản là không thèm để ý đến những người xung quanh. Gọi đi chơi ứng đối, người ta lại vô sỉ thừa nhận chính mình không am hiểu từ phú, gọi đi tham gia những hoạt động khác, người ta liền quăng cho một ánh mắt chán chường vô vị, khiến cho đám người bọn họ đều ngại không dám quấy rầy, đương nhiên cũng không thể xem được vở kịch hay đã chuẩn bị từ trước. Sau đó, thoắt một cái người ta đã dắt con gái dòng chính nhà Thượng Quan đi cưỡi ngựa rồi!
Người chạy nhưng miếu không chạy được, càng đừng nói đến chuyện tỳ nữ và gã sai vặt mà Khương Bồng Cơ mang theo vẫn còn ở đây. Một vị lang quân trước đó bị Khương Bồng Cơ vô ý làm cho nghẹn họng liền thấp giọng trào phúng cô, nội dung ỡm ờ nhưng người biết chuyện đương nhiên sẽ hiểu.
Từ Kha không thuộc về số người biết chuyện nhưng cái đầu của cậu ta lại thông minh, những lời kia lọt vào trong tai cậu càng nghĩ càng có vấn đề.
Sau đó lại có người lên tiếng châm chọc Khương Bồng Cơ không hiểu văn chương, phụ tài danh của Liễu Xa, danh môn sĩ tộc thế mà lại có một kẻ “mù chữ“.
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, thế nhưng bọn họ còn cảm thấy không đủ lôi cả Từ Kha ra để làm trò. Không thể làm nhục chủ thì làm nhục tớ cũng được. Tuy cái đám này bị Khương Bồng Cơ mắng là đồ vô dụng, nhưng xưa nay “công phu” thể hiện ra bên ngoài vẫn rất tốt cho nên không liên lụy gì đến một tỳ nữ như Đạp Tuyết.
Thế nên là... quá trình bị vẽ mặt... chính là như vậy...
Đám lang quân tìm Từ Kha luận thơ văn, thi từ phú, một lần tiếp một lần, nhục càng thêm nhục, lần sau nhục hơn lần trước, đến ngay cả Phong Cẩn cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Người bình thường đi học vốn đã khó, không nói đến chi phí đi học đắt đỏ riêng giá tiền của một quyển sách rẻ nhất trong thư tứ* cũng đã bằng chi phí sinh hoạt nửa năm của một gia đình bình thường. Một người xuất thân không tốt như Từ Kha, nếu như không sử dụng chút thủ đoạn muốn thắng quả thật rất khó... mà thơ từ ca phú lại quý ở linh tính, mà Từ Kha lại chẳng hề thiếu điều này. Nếu như thi thố về sách luận** hay là Thánh ngôn*** thì có khi còn làm khó cậu ta được.
*Thư tứ: dùng để xưng nhà sách ở cổ đại.
**Sách luận: một dạng văn nghị luận về chính trị xã hội thường dùng trong khoa cử ở cổ đại.
***Thánh ngôn: những câu châm ngôn do Thánh nhân đúc kết ra. Ví dụ: Khổng Tử.
Phong Cẩn mỉm cười: “Quả nhiên dùng sở đoản của mình để tấn công sở trường của địch là không sáng suốt.”
Từ Kha âm thầm liếc cậu ta một cái, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên nhưng trong bụng đã âm thầm chột dạ.
Một bên khác, Vu Mã Quân muốn giảng hòa, làm dịu bầu không khí nhưng khuynh hướng thiên vị lại rất rõ ràng: “Lang quân hà tất phải so đo với một nô bộc hạ tiện như thế, chẳng qua là vừa khéo biết mà thôi.”
Ánh mắt Từ Kha tối sầm lại, âm thầm siết chặt nắm tay. Có điều trong trường hợp này cậu không thể tiếp tục hiếu thắng, bằng không tên kia thẹn quá hóa giận đánh chết cậu thì những người xung quanh cũng chẳng thể nói gì.
Tài hoa thì sao, chỉ dựa vào thân phận cũng đủ để đè chết rồi.
Thấy Từ Kha chịu thiệt, Phong Cẩn mỉm cười đề nghị: “Trị nước, tề gia cũng đâu thể dựa vào một hai bài thơ là giải quyết được, lang quân hà tất phải để ý như thế? Thua một chút cũng không sao, chẳng qua là vui đùa giết thời gian mà thôi. Bây giờ đúng lúc tiết xuân đang đẹp, chỉ nói chuyện thơ từ không khỏi quá đơn điệu, chư vị lang quân cảm thấy đua ngựa, ném thẻ vào bình thì thế nào? Cá dưới sông đang độ béo, câu cá cũng rất thú vị.”
Phong Cẩn ôn hòa nói với Từ Kha: “Đi xuống đi, đi hỏi xem Lan Đình có muốn chơi không?”
Vu Mã Quân quay sang nhìn Phong Cẩn với ánh mắt có chút khó hiểu.
“Đợi đã...”
Phong Cẩn nghĩ đã ổn rồi thì lại nghe thấy vị lang quân mặc quần áo màu hồng phấn bên cạnh tươi cười đề nghị: “Vị lang quân này nói không sai, chỉ là... ném thẻ, bắn cung bình thường có lẽ các vị đây đều đã chơi quá nhiều rồi, giờ chắc cũng chán ngán. Tại hạ có đề nghị... không bằng chúng ta thử trò mới? Nghe nói dân tình Bắc Cương hung hãn thường lệnh cho nô lệ đội vật lên đầu rồi lấy đó làm bia ngắm...”
Phong Cẩn nghe xong liền túm chặt lấy ống tay áo, giọng nói mang theo ý tứ cảnh cáo: “Ồ?”
“Dù sao cũng chỉ là trò đùa giết thời gian mà thôi, hay là chúng ta chơi thử xem?”