Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Tắm rửa thoải mái, tay chân bủn rủn cuối cùng cũng dần dần hồi phục lại sức lực, không còn mềm nhũn vô lực như trước nữa. Khương Bồng Cơ thay một bộ quần áo mặc ở nhà trông có vẻ đơn giản, ngồi quỳ trước tấm gương đồng tùy ý để Đạp Tuyết và Tầm Mai loay hoay với mái tóc của mình.

Phát hiện động tác do dự của Tầm Mai phía bên trái mình, Khương Bồng Cơ không khỏi mở mắt liếc sang, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế, Tầm Mai?”

Lúc này, ánh mắt của Tầm Mai đang hướng về phía vạt áo buông lỏng nửa hở của Khương Bồng Cơ, thấp thoáng có thể thấy được cả lớp vải quấn ngực ở bên trong.

Bị bắt quả tang, hai gò má của Tầm Mai ửng hồng lên, cô do dự cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Nhị lang quân, Từ... Từ Kha kia ấy ạ, hiện tại vẫn đang quỳ ngoài hành lang... không biết...”

Tầm Mai vừa mới lên tiếng, đã bị Đạp Tuyết ở bên cạnh lườm một cái sắc lẻm, khiến cho cô nàng đành phải ngậm miệng, trên gương mặt hiện lên sự lo lắng và sợ hãi.

“Nửa canh giờ đã sớm qua rồi, tại sao cậu ta vẫn còn quỳ ở đó?”

Khương Bồng Cơ cau mày, cô chỉ bảo Từ Kha quỳ kiểm điểm nửa canh giờ, tính ra cũng chỉ có một tiếng đồng hồ mà thôi. Theo như lời Tầm Mai vừa nói thì có nghĩa là thời gian Từ Kha quỳ bên ngoài đã vượt quá hai canh giờ rồi?

Đạp Tuyết “hừ” một tiếng, khéo léo vấn mái tóc dài của Khương Bồng Cơ lên thành một búi tóc nam đơn giản, hơi lỏng lẻo, khiến cho Khương Bồng Cơ tăng thêm mấy phần tùy ý cùng biếng nhác.

“Cũng là do Tầm Mai mềm lòng, chứ chỉ dựa vào hành động rước thêm phiền phức cho lang quân của Từ Kha, cậu ta có quỳ một ngày một đêm cũng không có gì là quá đáng. Huống hồ lang quân cùng chỉ bảo cậu ta quỳ ở đó tự kiểm điểm nửa canh giờ. Là do cậu ta không chịu đứng lên chứ có phải ai đè vai cậu ta không cho cậu ta đứng dậy đâu?”

Giọng nói của Đạp Tuyết mang đầy bất mãn cùng tức tối giống như một quả pháo bị châm ngòi.

Khương Bồng Cơ đứng dậy, chỉnh sửa lại vạt áo, giọng nói của cô có chút an ủi.

“Theo ta thấy ấy à, Đạp Tuyết nên sửa tên đi, cái tính tình nóng như lửa thế này đâu có giống cái lạnh của băng tuyết? Tấm lòng của em rõ ràng là nhiệt tình đến vậy cơ mà. Ta biết em đang bất bình vì ta, nhưng Từ Kha thì khác, không thể coi cậu ta như nô bộc tầm thường để đối xử được.”

Gương mặt của Đạp Tuyết đỏ bừng vì lời trêu trọc của Khương Bồng Cơ, cô nàng hậm hực nói, “Bây giờ lang quân giống như thể đã thông suốt tất cả vậy, thật đúng là câu gì cũng có thể nói được. May mà nô tỳ biết tính lang quân, bằng không đổi thành cô nương khác kiểu gì hồn vía cũng bị ngài tùy tiện câu đi mất.”

“Được rồi, được rồi, sau này ta sẽ kiềm chế lại một chút là được, tuyệt đối sẽ không tùy tiện câu mất hồn của các cô nương khác nữa.”

Khương Bồng Cơ cười xong liền quay sang bảo Tầm Mai: “Em đi nói với Từ Kha một câu, bảo cậu ta sớm đi xuống nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi theo ta đến nông trang xem xét. Thời tiết bây giờ thất thường, đêm đến lại ẩm ướt, cậu ta quỳ ngoài hành lang lâu như thế, đầu gối làm sao chịu được lạnh? Không thể ỷ vào mình còn trẻ mà coi thường được, em tìm lang trung đến xem cho cậu ta, kê mấy thang thuốc chống lạnh.”

Mới đầu Tầm mai còn thấy thấm thỏm không yên nhưng sau khi nghe thấy Khương Bồng Cơ dặn dò thì vẻ mặt tái nhợt của cô hồng hào trở lại.

Cô biết mà, nhị lang quân vẫn là nhị lang quân, vẫn luôn ôn hòa khoan dung như thế.

Nhìn Tầm Mai lui xuống, Đạp Tuyết “hừ” khẽ một tiếng, trong giọng nói có chút khinh bỉ: “Vọng tưởng hão huyền!”

Với thính lực của người bình thường chắc chắn là sẽ không nghe ra, nhưng trong số đó không bao gồm Khương Bồng Cơ.

Cô hơi nghi ngờ nghiêng đầu hỏi: “Nha đầu Tầm Mai này sao mà lại chọc đến em thế? Ta thấy bình thường quan hệ của hai đứa vẫn rất tốt cơ mà?”

Đạp Tuyết ngẩn ra, dường như không biết nên trả lời câu hỏi của Khương Bồng Cơ như thế nào. Sau cùng cô nàng xoắn cái khăn tay lại thành thật bộc bạch: “Lang quân đơn thuần, từ nhỏ lại được nuôi dưỡng như con trai, nào biết được tâm tư của đám con gái? Con bé Tầm mai đó rõ ràng là có ý đồ muốn trèo cao.”

“Ý đồ trèo cao?” Khương Bồng Cơ nhướng mày, giọng điệu hơi đè thấp xuống, có thêm vẻ tò mò: “Em nói thế là, Tầm Mai đã ngắm trúng Từ Kha?”

Tuy rằng Từ Kha mới 17 tuổi, nhưng trong thời đại này đã được tính là đàn ông trưởng thành, có thể thành gia lập nghiệp được rồi. Tướng mạo bề ngoài cũng không tồi, dù trên mặt có vết sẹo xăm mặt, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ bề ngoài của cậu ta, thậm chí nó còn khiến cho cậu ta thêm vài phần chững chạc.

Đạp Tuyết đăm đăm nhìn vào gương mặt cô như thể không dám tin, cô nàng muốn nhìn ra bằng được cái gì đó. Nhưng ý nghĩ của Khương Bồng Cơ đâu có dễ bị nhìn ra như thế, một lúc lâu sau Đạp Tuyết mới chịu bỏ cuộc.

“Nào đâu phải là ngắm trúng Từ Kha? Rõ ràng đã sinh lòng khác, cảm thấy Từ Kha là món hàng có thể đầu tư kiếm lời! Tuy rằng nô tỳ và Tầm Mai chỉ là tỳ nữ bên cạnh lang quân nhưng mà tỳ nữ cũng phân ra làm ba bảy loại. Càng đừng nói đến tình huống đặc biệt của lang quân, đợi đến khi lang quân nhược quán... địa vị lại càng khác biệt.”

Mới đầu Đạp Tuyết còn tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng nói đến đây thì hai má tự dưng đỏ hồng lên, ấp úng muốn bỏ qua nội dung nào đó.

Cả cái Liễu phủ này, ngoại trừ mấy vị chủ nhân biết được giới tính thật của Liễu Lan Đình ra thì cũng chỉ có Đạp Tuyết và Tầm Mai.

Hai tỳ nữa này đều do Liễu Xa và Kế phu nhân cẩn thận tuyển chọn, dạy dỗ từ nhỏ, thậm chí chi phí ăn mặc bình thường còn kỹ càng tỉ mỉ hơn cả thiên kim tiểu thư nhà thương hộ. Hai người bọn họ tâm tư đều thông minh nhanh nhạy, lúc nhỏ thì không hiểu nhưng bây giờ có thể không biết được sao? Trừ phi là do những nguyên nhân bất khả kháng, còn không thì có lẽ giới tính của Liễu Lan Đình sẽ mãi mãi được giấu kín. Hai tỳ nữ này là một trong số ít những người biết được sự thật, ý tứ cũng cực kì rõ ràng - sau khi Liễu Lan Đình nhược quán chắc chắn bọn họ sẽ trở thành thông phòng của cô!

Nếu như Liễu Lan Đình là đàn ông con trai thật thì đây là cơ hội tốt để bọn họ quay người biến thành chủ nhân.

Nhưng đáng tiếc là không có ai biết rõ hơn bọn họ, Liễu Lan Đình không phải là nam, mà là nữ giống bọn họ.

Tầm Mai có lòng khác, muốn tìm cho mình một con đường khác cũng là chuyện bình thường.

Trong đầu Khương Bồng Cơ nhanh nhạy đoán ra, cho dù cô không hiểu nhiều về thời đại viễn cổ này lắm, nhưng một vài thứ mang tính logic cô vẫn có thể đoán ra được. Liên hệ với thái độ của Đạp Tuyết và Tầm Mai, chút nghi ngờ trong lòng chỉ trong nháy mắt đã có lời giải.

Cô mím môi cười, giơ tay vỗ nhẹ vào búi tóc của Đạp Tuyết, trong ánh mắt nghi ngờ lẫn tức giận của đối phương cười trêu: “Tầm Mai làm như vậy chẳng phải vừa hay đúng ý em sao? Tầm Mai đi rồi, sau này em có thể một mình độc chiếm sự sủng ái của bản lang quân rồi.”

Đạp Tuyết: “...”

Gương mặt Đạp Tuyết trước tiên là đỏ bừng lên sau đó lộ ra mấy phần bối rối, đợi đến khi phát hiện ra trên gương mặt của Khương Bồng Cơ chỉ có vẻ trêu đùa, cô nàng liềt biết mình đang bị đùa bỡn, tức giận đến đỏ cả vành mắt: “Lang quân thật biết trêu đùa người ta, trong lòng ngài nô tỳ là kẻ hẹp hòi đến thế sao?”

Đạp Tuyết quay ngoắt đi, đưa lưng về phía cô, dáng vẻ hầm hừ tức giận dưới ánh nến lại càng thêm xinh đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui