Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Địa bàn của Liễu Xa là ở sùng Châu, ông cũng không thuận đường với phương Bồng Cơ.

“Chủ công đừng lo cho lão gia, phía Bắc trừ Thanh Y Quân thì không còn phe cánh nào đủ sức để uy hiếp lão gia.” Cuộc chiến ải Gia Môn đã là chuyện của nửa tháng trước, trong suốt thời gian này, Phong Chân ăn no ngủ kỹ, thoải mái sung sướng sống qua ngày.

Gần đây anh ta còn béo lên nữa, hai má vốn tóp teo giờ đã có ít thịt, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh. Khương Hồng Cơ đáp: “Ta không lo lắng cho cha.” Phong Chân tuy gật đầu nhưng vẫn nghĩ theo ý của mình.

Chủ công và cha mỗi người một phương, khó khăn lắm mới có dịp gần nhau mà giờ lại phải chia xa, hẳn chủ công không muốn vậy đâu. Khương Hồng Cơ biết Phong Chân nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng cũng không thèm giải thích thêm. Phòng livestream vẫn ồn ào như trước, dù Khương Đồng Cơ ít khi tương tác cùng họ nhưng họ vẫn có thể tự tìm niềm vui cho mình.

[Gà Hầm Nấm: Trận này đánh lâu ghế chứ, tôi nhớ Streamer vừa gia nhập liên minh là chuyện của trước Tết năm ngoái cơ, giờ sắp chớm hè mới khải hoàn quay về. Tính ra thì đã nửa năm trôi qua rồi... Thời gian trôi nhanh khiếp chứ, nửa tháng nữa là bé thi đại học rồi... Bé đến tận phòng livestream này để ước, cầu Streamer phù hộ, kỳ thi này bé sẽ bách chiến bách thắng!

[Nấm Hầm Gà]: Khiếp, đám ôn thi đại học giờ đứa nào cũng cắm mặt vào ôn thi, đồng chí kia còn có thời gian mò lên xem livestream cũng ghê đấy.

[Kẹo Lạc]: Một người từng trải chia sẻ, phòng livestream này có phép thuật đấy mấy bác ạ, cứ vào đây mà ước, cầu được ước thấy đấy. Mấy tháng nay Khương Hồng Cơ chỉ có đi đường, ngày nào cũng vậy, nội dung livestream cũng nhàm chán, ban đầu người xem còn thấy thú vị nhưng dần dần cũng thấy chán. Rất nhiều khán giả cũ im lặng làm tàu ngầm, đa phần bình luận trên màn hình là của khán giả mới.

Không biết lời đồn thổi ấy bắt nguồn từ đâu, phòng livestream của Khương Hồng Cơ còn linh hơn miếu thần, ai cũng đồn đại rằng rất linh, cầu được ước thấy.

Bình luận của người xem càng ngày càng lái xa, chệch khỏi chủ đề của phòng livestream lúc nào không hay, mãi đến khi một người xem cũ đột nhiên trồi lên đặt câu hỏi.

[Tuổi Xế Chiều): Giờ tôi lo mỗi một chuyện này thôi, đó là tin Streamer là nữ đã truyền đến Hoàn Châu hay chưa.

Bình luận này kéo một đám tàu ngầm lên khỏi nước. Streamer thu phục được những người bên cạnh, nhưng những thuộc hạ ở Hoàn Châu thì vẫn đang ù ù cạc сас.

Họ bất ngờ hay tin chủ công của họ từ một thiếu niên trẻ tuổi biến thành một thiếu nữ còn chưa thành niên, không kinh ngạc đến mức bùng nổ mới lạ.

Thực tế thì tin tức này có sức công phá ghê lắm. Khi họ biết tin Khương Đồng Cơ trở thành châu mục của Hoàn Châu, thì cùng lúc đó cũng nhận được tin tức kia.

Không ngờ chủ công là nữ!

Độ hot của tin này không kém cạnh gì động đất Thượng Kinh năm ấy, khiến cả Hoàn Châu xôn xao. Mọi người đều lén nhéo bản thân một cái để xác định lại xem họ có đang mơ hay không. Từ Khu kinh ngạc mà tính nhầm số liệu, nhìn sổ sách be bét mà cậu chỉ có thể ngậm ngùi tính lại lần nữa. “Sao chủ công lại là nữ chứ?” Suốt giờ làm việc cho đến khi tan ca, trong đầu cậu luôn luẩn quẩn trong suy nghĩ, có phải cậu đang trong cơn ác mộng hay không?

“Huynh đi theo chủ công lâu nhất, lẽ nào không nghi ngờ chút nào sao?”

Khi Kỳ Quan Nhượng biết tin thì khá bình tĩnh, còn mơ hồ có suy nghĩ “Quả nhiên là vậy” nữa. Từ Kha bị hỏi vậy thì trợn tròn mắt, vô tội đáp: “Sao Kha có thể nghi ngờ chứ?” Đang yên đang lành có ai nghi ngờ một người mà ai cũng biết là thiếu niên, là một thiếu nữ không? Giờ đang thịnh hành giả gái, đàn ông sĩ tộc tô son trát phấn ăn mặc lòe loẹt, khả năng nhận diện của Từ Kha lại càng thấp hơn.

“Phu nhân nhà huynh cũng không có lời rào trước gì à?” Kỳ Quan Nhượng kinh ngạc, người ngoài không biết thì thôi cũng dễ hiểu, nhưng Từ Kha là một trong những trợ thủ đầu tiên của Khương Đồng Cơ mà cũng không hay biết gì, ấy mới là chuyện lạ, chưa kể vợ Từ Kha còn là thị nữ theo hầu chủ công nữa.

Từ Kha bị Kỳ Quan Nhượng hỏi khó.

Cậu ngây ra, nhớ kỹ lại những lời Tầm Mai đã từng nói, biểu cảm càng lúc càng đặc sắc: “Hình như có nói... Nhưng ai mà nghĩ theo hướng kia chứ?”

Kỳ Quan Nhượng thầm đảo mắt. Trách ai bây giờ đây? Muốn trách thì trách chủ công của họ quá “man”, không thể trách họ có mắt như mù được.

Khi Phong Cần biết tin, tâm trạng của anh còn vui mừng nữa.

Sao không vui chứ? Đứng ngoài nhìn các kiểu kinh ngạc của đám đồng nghiệp, phải nói là quá thú vị ấy chứ. Bao năm nay, anh vẫn luôn dè chừng đám người không biết gì bên cạnh, anh đã nhịn lâu lắm rồi. Tâm trạng vui mừng này kéo dài đến khi về nhà.

Ngụy Tĩnh Nhàn thấy vậy bèn hỏi: “Có chuyện gì mà Hoài Du trông vui vậy?”

Phong Cẩn nhận lấy Trường Sinh trong vòng tay vợ mình, ôm bé con mập mạp nhà mình, bé nhéo má anh mà anh cũng không thèm để ý.

“Tĩnh Nhàn, có hai tin tốt đấy.” Phong Cẩn cười: “Thứ nhất, Lan Đình đã trở thành Châu mục Hoàn Châu, thứ hai là cô ấy đã công khai thân phận của mình rồi. Từ nay về sau, chúng ta không phải lo rằng cô ấy sẽ vô ý mà bị lộ thân phận nữa, nàng nói xem vi phu có nên vui không?”

“Lan Đình?”

Ngụy Tĩnh Nhàn còn chưa trả lời, bé con bị bộ tập nói, vừa mới bật ra hai chữ thì nước dãi đã chảy ròng.

“Không được gọi thẳng tên như thế, vậy là vô lễ.”

Phong Cẩn nhận khăn từ tay vợ, dịu dàng lau nước dãi cho con gái. “Lan Đình!” Trường Sinh đạp hai chân bụ bẫm, đôi mắt đen láy trong suốt mở to, bé bập bẹ: “Hoài Du!” Tính Trường Sinh bướng bỉnh, Phong Cẩn càng phản đối thì bé càng thích làm ngược lại.

“Đó là chủ công của chúng ta đó.”

Phong Cẩn vỗ yêu lên mông bé con một cái, nhóc này to gan ghê gớm, tên của cha mà cũng gọi thẳng như thế.

“Chủ công!” Trường Sinh đắc ý lặp lại, bé nói vẫn chưa sõi và lưu loát, bình thường chỉ có thể nói được hai chữ. “Vậy mới phải chứ, sau này gặp chủ công thì không được vô lễ nghe chưa?” Ngụy Tĩnh Nhàn nhìn hai cha con ông nói gà bà nói vịt mà cười miết, Trường Sinh không biết mẹ mình cười gì nhưng cũng hớn hở cười theo.

Gia đình họ thì vui vẻ, còn những tên độc thân khác thì đáng thương vô cùng.

Ví dụ như Trương Bình.

Anh ta là dân kỹ thuật phóng khoáng, bình thường chỉ đắm chìm trong xưởng làm gỗ, say mê với thủ công chứ không quan tâm điều gì khác.

Khi biết tin, đầu óc anh ta như bị rỉ sét, suýt nữa thì “chết máy” luôn.

“Ngươi nói ai là nữ cơ?”

“Chủ công!” Cả ngày nay, Trương Bình như mộng du, anh ta không nhớ nổi mình đã làm những gì.

Khi về đến nhà, anh ta xông thẳng qua nhà hàng xóm - Quên nói, hàng xóm của anh ta là Vệ Từ. “Tử Hiếu, không ngờ chủ công là nữ!”. Nghĩ đến người cùng anh ta trèo đèo lội suối, đào giếng đào mương, xây ao nước lại là một cô gái, anh ta như chết não.

Sao lại như thế chứ?

Anh ta đang mơ ư? Cứ tưởng Vệ Từ sẽ phản ứng ghê gớm lắm, không ngờ anh chỉ khẽ nhíu mày, còn hỏi lại: “Huynh biết rồi à?”

Trương Bình im lặng.

Giờ đang là thời điểm giao mùa giữa mùa đông và mùa xuân, thời tiết thay đổi như chong chóng, Vệ Từ vừa ốm dậy được mấy ngày. Trong lúc bệnh, Vệ Từ đều ở trong nhà không ra ngoài, theo lý mà nói thì anh chưa hay biết gì về tin này mới phải.

Nói cách khác, Vệ Từ đã biết Liễu Hi là nữ từ lâu rồi, vậy nên mới bình tĩnh như vậy.

“Cậu biết từ khi nào thế?”

Trương Bình có một suy đoán khá to gan. Vệ Từ đáp rất thản nhiên: “Lần ở suối nước nóng Kê Sơn ấy.”

Sớm vậy ư?

Trương Bình nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu biết chủ công là nữ, lại còn tiến cử Bình cho ngài, cậu là thật lòng đấy hả?” Vệ Từ biến sắc, ho dữ dội một trận, như thể sắp lìa đời đến nơi. Một lúc sau thì giả chết không đáp.

Trương Bình: “...”

Anh ta rất muốn noi theo Dương Tư bóp chết thằng nhãi chuyên gài hàng này! >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui