Không phải, Trường Sinh mập mạp thấy anh cử động, bèn quay đầu nhìn về phía anh.
“Vệ Tô Tô tỉnh rồi.” Trường Sinh cười hì hì định đứng dậy, khi đổi mắt tròn vo lướt qua đôi bàn tay dính đầy vụn bánh của mình thì như sực nhớ ra gì đó
Cô bé vô cùng chột dạ chuyển thành ngồi quỳ, lén lén lút lút đặt mông lên khay đồ ăn, cho rằng làm như vậy Vệ Từ sẽ không thấy...
Vệ Từ: “...” Phong Hoài Du, nếu huynh còn không quản lý con gái nhà huynh thì thật sự sẽ bị nuôi thành “phong” đấy”
* Ở đây Vệ Từ cố tình chơi chữ
Họ “Phong” (8) của Phong Cẩn có nghĩa là gió, còn “phong” (3) sau nghĩa là điên.
“Trường Sinh, lại đây.”
Giọng Vệ Từ khàn đặc, anh vẫy tay với Trường Sinh
Trường Sinh nhăn nhó đứng dậy,3dùng mũi chân mập mạp đẩy khay đồ ăn vặt sang một bên định phi tang chứng cứ.
“Vệ Tô Tô.”
Vệ Từ xoa xoa búi tóc nhỏ của Trường Sinh, mỉm cười yếu ớt
“Đừng lén ăn vụng như thế, mất công phụ thân con lại trách ta để con bị đói.” Trường Sinh cúi đầu, tuổi bé còn nhỏ nhưng cũng biết chột dạ
Vốn dĩ cô bé định mang đến chia sẻ cùng “đồng bọn” của mình là Vệ Tô Tô, nhưng bé không chịu được đói nên đã lén lút bốc ăn.
Loáng một cái, bé đã vô thức ăn sạch, chỉ còn lại vụn bánh
Đúng lúc này Vệ Từ lại trùng hợp tỉnh lại, dọa chết bé rồi.
“Vệ Tô Tô bị bệnh à? Ngủ lâu quá.”
Trong phủ của Vệ Từ, ngoài anh ra thì không còn ai là chủ nhân nữa, đương nhiên Trường Sinh có thể0tự do đi lại, kẻ hầu người hạ đâu dám cản bé
“Không bị bệnh, chỉ là lười biếng nên nằm mãi trên giường không muốn dậy.” Trường Sinh gật đầu, “ồ” một tiếng rồi lặng lẽ che miệng, nói: “Trường Sinh cũng không thích rời giường, vú nuôi xấu xa...” Mỗi lần bé muốn ở trên giường thì kiểu gì cũng sẽ bị vú nuôi bế dậy
Những lúc như thế, Trường Sinh luôn luôn oán hận không thôi
Tại sao mình không thể béo hơn một chút, nặng hơn một chút, như vậy thì vú nuôi sẽ bể không nổi
Vệ Từ bật cười.
Anh bảo người đầy tớ già chăm sóc Trường Sinh trước, còn mình thì đi tắm rửa
Sau khi tẩy sạch lớp mồ hôi nhớp nháp trên người, lúc này anh mới cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
“Cái miệng này của nhóc, từ sáng tới tôi chưa5từng nhàn rỗi.” Vệ Từ bị ác mộng giày vò, sức khỏe suy yếu, bế Trường Sinh đi hai bước đã hơi thở dốc
May là hai nhà cách nhau không xa, không thì cái mạng của anh tiêu rồi
“Đêm qua thật làm phiền quá, đứa bé Trường Sinh này rất tùy hứng, chẳng có cách nào trị được cả.” Phong Cẩn đã tan ca, trở về nhà ăn cơm trưa, vừa đúng lúc mới Vệ Từ ở lại cùng nhau ăn.
Nề nếp của nhà Phong thị rất nghiêm khắc chặt chẽ, không thích xa hoa lãng phí, vì vậy bữa ăn trong nhà Phong Cẩn nghiêng về kiểu thanh đạm, rất hợp với khẩu vị của Vệ Từ.
“Trẻ nhỏ đều thích bám người như vậy, đây là bẩm sinh rồi.”
Ăn xong, Vệ Từ mới khôi phục một chút tinh thần
Phong Cẩn không nghi ngờ gì cả, ngược4lại hỏi: “Tử Hiếu cũng đang ưu phiền chuyện ban sáng?” Vệ Từ thoáng kinh ngạc, ngơ ngác hỏi lại: “Chuyện ban sáng gì cơ?” Mọi người không làm cùng một chỗ, họ cũng không phải ngày ngày đều có thể gặp mặt nên Phong Cẩn không nghĩ tới Vệ Từ hôm nay căn bản không tới phòng chính vụ
“Về chuyện châu phủ ở Hoàn Châu...” Phong Cẩn chau mày, có vẻ phiền muộn.
Châu phủ? Dùng châu phủ ban đầu không phải xong rồi sao? Chủ công cũng không phải là người thích xa hoa lãng phí, lại càng không vì muốn được hưởng thụ mà hao tài tốn của.” Vệ Từ nói mà chẳng hề nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ từ nãy đến giờ Hoài Du vẫn luôn chau mày là vì chuyện này?”
Phong Cẩn nói: “Châu phủ lúc trước đã bị tàn quân của Thanh Y9Quân đốt rụi, nếu chọn nơi đó làm châu phủ, ít nhất phải một năm mới có thể xây dựng lại, mà quy mô cũng rất sơ sài
Bên phía Hiếu Dư đã tính thử số tiền, sơ sơ cũng phải gần trăm vạn lượng, đó là còn chưa kể đến chi phí nhân công.”
Bởi vì cuộc chiến loạn lạc nơi phương Bắc nên dân chúng của châu phủ ban đầu đã di tản hết từ lâu
Nếu xây lại châu phủ ở bên kia, họ không chỉ phải hao phí một khoản rất lớn, còn phải phí sức triệu tập công nhân, vừa tốn thời gian lại tốn sức.
Quá lỗ!
Huống chi châu phủ là đại não trung tâm của cả thế lực, càng không thể qua loa
Vệ Từ nhíu mày, sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì đã có lựa chọn
“Chủ công nói thế nào?”
Phong Cẩn đáp: “Ý chủ công rất rõ ràng, chỉ cần không chậm trễ chính sự và không hao tài tốn của là được
Còn về chọn nơi nào, ngài không hề có ý kiến gì.”
Vệ Từ lại hỏi: “Những người khác thì sao?” Phong Cẩn hơi khựng lại, nói với vẻ khó xử: “Ý kiến của những người khác..
Bọn họ muốn đặt châu phủ ở Thượng Kinh!”
Thượng Kinh?
Giống với lựa chọn của Vệ Từ
Nhưng nhìn sắc mặt Phong Cẩn liền biết trong lòng đối phương đang đấu tranh rất dữ dội
Đặt châu phủ ở Thượng Kinh rất không ổn
“Dường như Hoài Du không đồng ý.” Vệ Từ dùng giọng điệu trần thuật
Phong Cẩn cười khổ một tiếng rồi nói: “Thượng Kinh chính là đô thành Đông Khánh, chủ công đặt châu phủ ở đó..
Sợ là sẽ rước lấy những lời đàm tiếu không hay
Huống hồ Thượng Kinh vừa trải qua một trận động đất cực lớn, mỗi khi cần tới gần nơi đó liền cảm thấy sợ hãi, chuyện năm đó vẫn rõ ràng ngay trước mắt.” Trận động đất năm xưa quá kinh khủng, đã chôn vùi bao nhiêu mạng sống của dân chúng? Dù đã qua hơn hai năm nhưng mỗi lần Phong Cẩn nhớ lại tình cảnh ngày ấy, anh vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
“Triều đình dời đô đến Kham Châu, Thượng Kinh đã không còn là đô thành
Nếu người ngoài nói ra nói vào thì cứ mặc họ, chủ công chưa chắc sẽ đặt việc này trong lòng
Cho dù hoàng thành ở Kham Châu có oán thán thì sao, chẳng lẽ lại bãi bỏ cái chức châu mục của ngài?” Vệ Từ nở nụ cười khinh thường rồi nói tiếp: “Động đất năm đó phá hủy Thượng Kinh chỉ trong chốc lát, khiến bao nhiều dân chúng phải lưu lạc khắp nơi? Thượng Kinh hiện giờ đã là một tòa thành hoang tàn, cũng không thể bỏ mặc không xử lý
Lấy Thượng Kinh làm châu phủ, chúng ta có thể chiêu mộ dân chúng lưu lạc ở xung quanh, giảm bớt tai họa ngầm, đây là điểm thứ nhất
Thứ hai, dù sao Thượng Khinh cũng là thành cổ, vài kiến trúc vẫn có thể dùng được, có thể giảm bớt một khoản chi.”
Thượng Kinh từng là đồ thành, quả thực vẫn mang một ý nghĩa rất khác
Giao thông bốn phương thông suốt, địa thế vô cùng tốt, xem như là trung tâm của cả Hoàn Châu
Nếu không phải là hoàng đế Đông Khánh làm tu hú chiếm tổ chim khách, châu phủ của Hoàn Châu đáng ra phải đặt ở Thượng Kinh từ lâu rồi
Phong Cẩn thở dài, nói: “Cẩn cũng biết như vậy, chỉ là vẫn sợ, sợ rằng nơi đó lại sẽ xảy ra động đất nữa.” Vệ Từ còn có một số lý do khác chưa nói.
Lý do nên đặt châu phủ tại Thượng Kinh không chỉ có hai cái nêu trên, mà còn có một nguyên nhân quan trọng hơn hết.
sĩ tộc bản địa ở quận Thượng Dương quá hống hách, mà hiện giờ Phong thị lại không quản lý, những người khác càng không kiêng nể gì
Khương Hồng Cơ vẫn luôn dừng chân ở quận Phụng Ấp, không thể thường xuyên theo dõi đám yêu ma quỷ quái này, thế nên cơ hội để bọn chúng tác oai tác quái lại càng nhiều hơn
Nếu đặt châu phủ ở Thượng Kinh, đương nhiên sĩ tộc quận Thượng Dương sẽ im lặng như gà, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Vệ Từ đều biết chủ công nhất định sẽ phải đấu một trận với các thể gia
Dù xuất thân thiện giờ của chủ công cũng từ thể gia, nhưng ngài sẽ không nương tay
Nghĩ đến những trận tranh đấu kịch liệt sau khi thành lập triều Khương, Vệ Từ chỉ cảm thấy đau đầu.
Khống chế quyền hành của thế gia chắc chắn không thể chờ quốc gia thống nhất mới thực hiện, nếu là có thể thì hiện tại phải chèn ép ngay
Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Từ hơi động, chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu.