“Tiến sinh!”
“Đừng, đừng lớn tiếng.” Trình Tĩnh thở nặng nề ngắt lời Nguyên Xung, chỉ chốc lát sau, trên trán anh ta toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu, thuận theo hai gò má chảy xuống cổ, trượt vào xương quai xanh
Nguyên Xung không dám làm trái lời Trình Tĩnh, nhịn xuống cảm giác hoảng hốt quay người xuống xe, xua đi đám hộ vệ vì nghe thấy động tĩnh mà xông tới
“Tất cả giữ vững tinh thần canh gác, không được bỏ qua bất kỳ một nhân vật khả nghi nào!”
Nói xong, anh ta vội vàng chạy về xe.
Lúc này Trình Tĩnh đã miễn cưỡng lấy lại tư thế ngồi quỳ, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch
“Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?” Nguyên Xung nửa quỳ trên mặt đất, vội vàng muốn tiến lên đỡ lấy3thân hình lắc lư của Trình Tĩnh, nhưng bàn tay vừa chạm vào trước người đối phương liền bị Trình Tĩnh gạt ra
Cũng chính vào lúc này Nguyễn Xung liền phát hiện bàn tay đối phương đã lan đây một mảng ấn ký lớn đen nhánh: Tiên sinh!”
Sắc mặt Trình Tĩnh đỏ bừng, hô hấp từng đợt nặng nề, quai hàm bởi vì dùng sức mà hơi căng lên, trông vô cùng đau đớn
“Không sao..” Đẩy Nguyên Xung ra, Trình Tỉnh hồi lâu sau mới đè xuống được sự đau đớn khoan tim nứt não đó, hốc mắt lúc trước giăng kín tơ máu cũng dần dần nhạt đi: “Hằng Thư, ngươi..
Vừa rồi lúc người tiến vào..
Có..
Thấy kẻ khả nghi nào không...”
Trình Tĩnh khó nhọc nói, cứ hai chữ lại khó khăn thử một lần, cho dù lời nói ra khỏi miệng0nhưng phát âm vẫn có chút không rõ
Nguyên Xung nhìn dáng vẻ này của Trình Tĩnh, không sao” chỗ nào kia chứ? Anh ta bối rối nhìn quanh một vòng, cẩn thận nghĩ lại, căn bản không thấy được “kẻ khả nghi” trong miệng Trình Tĩnh
Từ khi Trình Tĩnh gọi tên anh ta đến khi anh ta xông vào xe, chỉ cách nhau một hai nhịp thở
Khoảng cách ngắn như vậy, trừ phi là yêu tà quỷ quái, người bình thường căn bản không có khả năng bay đi ngay dưới mí mắt anh ta
“Không có, mạt tướng vừa rồi gác đêm ở bên ngoài, cũng không nhìn thấy bất cứ người nào khả nghi...”
Nói xong lời này, Nguyên Xung nhìn thấy bội kiểm đặt bên người Trình Tĩnh đã ra khỏi vỏ, thân kiếm còn nhuốm đậm vết máu mới vừa5tan đi hơi ẩm.
“Tiên sinh bị thương rồi?”
Khó trách Trình Tĩnh có vẻ mặt đau đớn như vậy!
Trình Tĩnh nâng tay phải lên, ống tay áo rộng trượt đến khuỷu tay, lộ ra hơn nửa cánh tay trắng trẻo
Nguyên Xung định thần nhìn lại cánh tay Trình Tĩnh, da đầu lập tức run lên! Chỉ thấy một vật đậm như mực nhúc nhích ngay trên cánh tay Trình Tĩnh, vầng đen mở ra, mới đầu chỉ là một chấm nhỏ, về sau lan ra thành mảng lớn! Anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng huyễn hoặc như vậy ở đâu nhỉ? “Cái này, cái này..
Tiên sinh..
Không phải là yêu quái làm tiên sinh bị thương đó chứ?” Nguyên Xung cuống đến mức hai gò má đỏ bừng, lưng lại toát ra mồ hôi lạnh sền sệt
Trình Tĩnh đáp: “Người đọc sách không4nói chuyện yêu ma quỷ quái..
Đừng có nói bậy
Nếu là yêu ma quỷ quái, há có thể dễ dàng để ta đánh cho bị thương?” Nói xong, ánh mắt anh ta nghiêm nghị liếc nhìn bội kiểm đặt bên cạnh, thân kiếm sắc bén còn lưu lại vết máu đang dần dần sạm đi.
Nguyên Xung ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Trình Tỉnh bỗng có chút thay đổi.
Văn nhân am hiểu quân tử lục nghệ, lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ, bội kiểm đối với bọn họ mà nói, tính thưởng thức lớn hơn tính thực dụng
Bội kiếm đối với văn nhân thì cũng giống như trang sức với người con gái vậy.
Có điều nói vậy cũng không có nghĩa là bọn họ không thể đánh, trên thực tế những văn nhân ngoài kia, ai cũng đều có văn có võ
Không đánh thắng9được võ tướng, nhưng đối phó với mấy người bình thường vẫn là chuyện dư sức
Nguyên Xung ổn định lại tinh thần, hỏi: “Tiền sinh lúc này cảm thấy khó chịu ở đâu?” “Đầu hơi đau, cũng không có gì đáng ngại..
Thích khách bị ta đâm bị thương rồi, ngươi sai người theo vết máu đi tìm thử xem.”
Trình Tĩnh kéo tay áo xuống, che đi ẩn ký đen nhánh kỳ dị kia.
Nhớ lại mùi hương son phấn vừa rồi, trong đầu anh ta hiện ra người phụ nữ đã gặp lúc ban ngày, trong lòng cảnh giác hơn
“Vậy tay của tiên sinh..
Có cần mời lang trung đến xem một chút không?” Nguyên Xung thấy phản ứng bình thản của Trình Tĩnh, sự hoảng loạn như đám dây leo đang sinh trưởng trong lòng dường như cũng được giảm đi không ít
Đã bị Trình Tĩnh đâm cho bị thương, đương nhiên không thể nào là yêu quái
Mà không phải yêu quái, vậy sẽ không cần thiết phải sợ hãi
Có lẽ là có kẻ phản bội trong đội xe, nội ứng ngoại hợp, đến mức Nguyên Xung trong lúc bối rối còn không phát hiện ra kẻ nào khả nghi?
“Tạm thời không cần.” Trình Tinh thần sắc nghiêm nghị, yếu ớt khua tay
“Người kia sẽ còn quay lại, tăng cường tuần tra ban đêm.”
Trình Tĩnh bị kẻ khác đả thương ngay dưới mắt mình, điều này đối với Nguyên Xung mà nói quả thực vô cùng nhục nhã.
Nhưng cũng chỉ một lần này thôi, chuyện như vậy không thể để xảy ra lần thứ hai!
Nguyên Xung đáp lại chắc chắn: “Vâng, tiên sinh yên tâm
Mạt tướng sẽ nghiêm phòng tử thủ, không bỏ qua bất kỳ nhân vật khả nghi nào.”
Một đêm này định trước không được yên ổn, Nguyên Xung không dám ngủ, những hộ vệ khác càng không dám buông lỏng cảnh giác
Đến sau nửa đêm, Trình Tĩnh mệt mỏi không chịu nổi, nhịn không được nhắm mắt nghỉ ngơi
Nếu là ngày thường, Trình Tĩnh sẽ một đêm không mơ gì ngủ thẳng đến sáng, hôm nay lại khác, giấc mơ cứ lần lượt kéo đến
Nếu nói là giấc mơ không bằng nói đó là những hồi ức tuổi thơ, thiếu niên, thanh niên..
Phần lớn đều là những ký ức đã khắc khá sâu.
Chỉ là..
Trình Tĩnh cảm thấy cảnh trong mơ có chút kỳ quái, bên cạnh anh ta vô cớ xuất hiện thêm một người chưa từng quen biết!
Người này là ai? Trình Tĩnh trong mơ thầm hố nghi.
Nhìn dáng vẻ hẳn là một người phụ nữ.
Quanh người có mùi hương quanh quẩn, dáng dấp yểu điệu.
Có giọng nói mơ hồ nhẹ vang bên tai..
[Cô ấy là chủ công của cậu, ân nhân của cậu, bạn thân của cậu..
Người cậu quyết không thể phản bội.] Trình Tĩnh đang ngủ say, lông mày lại vẫn luôn nhíu chặt, trong lòng không ngừng phản kháng giọng nói kia
[Nói bậy!] Đến khi trong buồng xe ngập tràn ánh sáng lờ mờ, Trình Tĩnh mới tỉnh lại, các giác quan dần dần trở về trạng thái ban đầu
Đang định đứng dậy, não cũng như muốn nứt ra
“Hằng Thư..” Anh ta vừa gọi một tiếng, chỉ một giây sau rèm xe liền bị xốc lên, Nguyễn Xung khom người tiến đến
“Có tin tức gì không?” Nguyên Xung biết Trình Tĩnh hỏi chuyện gì, hổ thẹn đáp: “Mạt tướng hổ thẹn, chưa có tin tức gì cả.”
“Thôi, chỉnh đốn đội ngũ, tiếp tục lên đường.”
Chân mày Trình Tĩnh nhíu chặt, ngón tay theo bản năng xoa xoa huyệt Thái Dương, giọng nói có chút khàn: “Sớm giải quyết xong xuôi chuyện này, tránh để chủ công đợi lâu.” [Cô ấy là chủ công của cậu, ân nhân của cậu, bạn thân của cậu..
Người cậu quyết không thể phản bội.] Không chỉ ở trong mộng, cho dù anh ta đã tỉnh, giọng nói này vẫn giống như ma quỷ vang vọng bên tai anh ta
Trình Tĩnh không nói những chuyện này cho Nguyên Xung, ngược lại chỉ nhìn chằm chằm vào ấn ký trên tay phải, ánh mắt lộ ra mấy phần hung hiểm.
Ở một nơi khác, người bị Trình Tĩnh đâm bị thương cũng đang tràn đầy lo lắng.
Bởi vì Trình Tĩnh là một văn nhân, bội kiếm xưa nay treo ở bên hông chưa từng ra khỏi vỏ, ả nhất thời lơ là sơ suất, lại không nghĩ tới tính cảnh giác của Trình Tỉnh cao như vậy, thình lình liền cho ả một kiểm
May là ả có hệ thống không gian tùy thân, thoát được nhanh, nếu không có lẽ đã bị bắt ngay tại chỗ.
“Hệ thống, bùa trung thành chắc hẳn đã đánh vào rồi nhỉ?”
Hệ thống đáp: “Đã cài ấn thành công, nhưng tính cách Trình Tĩnh cứng cỏi, làm việc cẩn thận, bùa trung thành không thể lập tức có tác dụng, chỉ có thể từ từ thôi.”
Dân chúng bình thường sức phán đoán không đủ, dễ dàng bị mê hoặc lừa gạt, “Bùa trung thành” dùng trên người bọn họ, bình thường đều lập tức có hiệu lực
Gặp phải người có trí thông minh cao, xác suất thành công của bùa giảm xuống thảm hại, còn không được một nửa
Bởi vì cơ chế trung tâm của “bùa trung thành” chính là “mê hoặc lừa gạt”, làm xáo trộn ký ức của mục tiêu.