“Chính Đồ, phía trước có người đón chúng ta chưa?”
Khương Bồng Cơ cách một đoạn, đánh tiếng gọi Phù Vọng ở phía trước
Phù Vọng mang binh mở đường, vóc người khôi ngô rắn rỏi cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn, trời sinh đã có khí phách không giận mà uy
Chỉ là người đàn ông uy vũ bất phàm như vậy, hai chân mày kiếm sắc bén lúc này lại xoắn chặt vào nhau
Chỉ nhìn biểu cảm đó, người ngoài cũng biết gã đang chất chứa tâm sự ngổn ngang
Nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng gọi của chủ công, Phù Vọng âm thầm thu lại sự nôn nóng trong lòng
Khương Bồng Cơ biết người này đang nóng lòng điều gì
Phù Vọng vô cùng3nhớ mong Tuệ Quân, thường mượn tay người khác tặng cho cô đủ thứ
Có khi là son phấn các cô gái yêu thích, có khi là tơ lụa màu sắc tươi đẹp, có lúc lại chỉ là một hai bó hoa dại tầm thường, thỉnh thoảng lại chép cho cô dăm ba câu hay hay
Nếu có thứ gì tốt luôn nhớ đưa một phần quà cho cô
Nhưng cho dù Phù Vọng có lấy lòng thế nào, Tuệ Quân cũng tránh mặt không gặp
Đùa à, sao cô có thể để đối phương nhìn thấy bóng dáng của mình chứ? Tính từ tháng tư, bụng cô cũng sắp được năm tháng rồi, căn bản không thể dùng cái cớ béo lên dỗ trẻ nhỏ để lừa0gạt Phù Vọng
Thà tiếp tục trốn còn hơn là bị gã bắt tại trận, chờ sinh đứa trẻ ra rồi nói sau
Có điều, người tình không bằng trời tính.
Hôm đó thời tiết vừa đẹp, Tuệ Quân ưỡn bụng, chuẩn bị dọn sách đem vào trong viện đọc, bổ sung thêm kiến thức cho mình.
Cô không muốn trở thành gánh nặng của lang quân, chờ sau khi đứa trẻ ra đời, cô còn phải nghĩ cách mưu sinh nuôi hai mẹ con.
Khương Bồng Cơ biết dự định của cô, liền lấy một phần tài liệu giảng dạy toán học quý giá đưa cho Tuệ Quân
Quên nói, từ sau khi Khương Bồng Cơ đề nghị phân khoa, Trình Thừa và Uyên Kính tiên sinh quên ăn5quên ngủ, tham khảo “Bảng cửu chương” Khương Bồng Cơ đưa ra, lại thu thập sách cổ có môn học liên quan, cứ thể đã làm ra một phần tài liệu giảng dạy toán học sơ bộ
Nếu Tuệ Quân học tốt, đợi sau khi cô sinh con thì có thể phân cô qua bên Từ Kha học hỏi kinh nghiệm quản lý nội vụ như thế nào.
Đang thu nạp kiến thức, Tuệ Quân phát hiện trên đỉnh đầu hạ xuống một mảng mây đen lớn
Ngẩng đầu, một tướng quân khôi ngô cao lớn ngăn trước người cô, vừa vặn che kín mặt trời trên đầu cô
Đôi mắt hổ của đối phương nghi ngờ nhìn chằm chằm bụng cô, cả người cứng đờ tại chỗ4không nhúc nhích, giống bị ấn nút tạm ngừng vậy
Một khắc kia, Tuệ Quân kinh hoàng đến mức hồn vía cũng sắp bay mất
Cô không quên gương mặt này
Tuệ Quân bị hù dọa đến mức ngay cả guốc mộc cũng không xỏ, đứng dậy đẩy Phù Vọng ra, chân trần chạy như bay về phòng
Phù Vọng: “...”
Vóc dáng của Tuệ Quân không so được với Phù Vọng, chân ngắn không nói, còn phải chú ý đến đứa trẻ trong bụng, không dám chạy quá nhanh
Cô chưa chạy được hai bước đã bị Phù Vọng xách cổ áo nắm trở lại
“Của ta à?”
Phù Vọng nhìn chằm chằm bụng cô nhướn mày.
Tuệ Quân không nói câu nào, Phù Vọng ôm lấy cô đặt dưới hành lang,9sau đó lại nhặt guốc mộc của cô về
“Mà thôi, dù sao cũng là con nàng.” Phù Vọng đã sống ở Hoàn Châu một khoảng thời gian, tuy nói Khương Bồng Cơ sớm đã che giấu thân phận của Tuệ Quân nhưng nếu Phù Vọng quyết tâm muốn tra, ít nhiều cũng tra ra được chút gì đó
Vả lại, lúc Phù Vọng nhìn thấy Tuệ Quân, cô vẫn là hoàng hậu của hoàng đế Đông Khánh
“Ta phải cùng chủ công tới Sùng Châu chuẩn bị chiến đấu, sợ là trong vài năm không về được nên muốn tới thăm nàng.” Không ngờ, đối phương lại cho mình bất ngờ lớn như vậy, suýt nữa thì dọa bay hồn vía của gã
Tuệ Quân vẫn luôn im lặng, chỉ dùng tay phải ôm lấy bụng, tay trái cứng đờ nắm chặt tài liệu giảng dạy Khương Đồng Cơ tặng mình
“Ta đã từng hỏi chủ công, nàng chưa lập gia đình” Hoàng đế Đông Khánh cũng đã chết rồi, Tứ hoàng tử Vu Mã Quân cũng chỉ còn là một bộ hài cốt, bây giờ Tuệ Quân hẳn được coi là quả phụ
Nếu là quả phụ, vậy thì chính là chưa lập gia đình.
Qua một lúc sau, Phù Vọng thử đưa tay sờ bụng Tuệ Quân, dọa cô toàn thân căng thẳng.
“Chờ ta trở về, ta dạy con tập võ đọc sách, sẽ không để nàng quá vất vả
Nếu gặp phải phiền phức gì thì mang vật này đến tìm phó tướng lúc trước của ta
Hiện giờ hắn đóng quân ở đây, hắn nhìn thấy vật này nếu là chuyện có thể giúp một tay thì hẳn nhất định sẽ giúp nàng.” (g
Tuệ Quân dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Phù Vọng, đối phương căn bản không xác định đứa trẻ trong bụng cô là của ai mà lại dám nói như vậy? Phù Vọng đang tự nói tự nghe, Tuệ Quân hơi có vẻ mất tự nhiên nói: “Phù, Phù Tướng quân, ý của ngài là?”
“Ta mang tới đồ dùng cho mấy tháng, nàng cũng nhận hết đi.” Tuệ Quân nghe xong, suýt nữa không phản ứng kịp
Cô cho rằng Phù Vọng nhìn thấy mình, phản ứng đầu tiên là lấy đồ tháo cô thành tám khối, trút hết sự căm hận
Ải Gia Môn khi đó, nếu cô không có ý đặt bẫy Phù Vọng, cho dù là gã thua cũng không thua mất mặt như vậy
Không ngờ người đàn ông này thật sự có ý với cô
Phù Vọng giao tín vật tùy thân của mình ra, đặt trên tay cô, vội vã nói đôi câu rồi thân hình cường tráng kia liền leo tường rời đi
Tuệ Quân: “...” Cô đã nói mà, nơi này là hậu viện huyện phủ, tên Phù Vọng cao to kia sao có thể lặng yên không tiếng động chui vào được, thì ra là leo tường à? Nghĩ tới đây, Tuệ Quân không khỏi cau mày.
“Đồ háo sắc, coi hậu viện của chủ công là nhà gã sao!” Phù Vọng thích Tuệ Quân, biết trong bụng cô mang thai, đồ tặng thường ngày liền đổi thành dược liệu ôn hòa bồi bổ cơ thể.
Còn đứa bé trong bụng Tuệ Quân là của ai, gã không suy nghĩ nhiều
Vị trí địa lý của Thương Châu thiên về phía Bắc, một số nơi tiếp giáp với dị tộc
Dị tộc hung hãn, thường sát hại hoặc làm cho dân chúng bị thương, vùng ranh giới tiếp giáp tai hoạ chiến tranh liên miên, phụ nữ mất chồng, con mất cha
Không ít phụ nữ sau khi góa chồng vẫn sẽ mang con của chồng trước gả cho chồng hiện tại, người chồng hiện tại cũng rộng lượng với con riêng, đa số coi như con ruột
Bởi không ai biết rõ bản thân lúc nào sẽ xảy ra chuyện, nghiêm túc nuôi con riêng cẩn thận không khác gì con ruột.
Phù Vọng được bầy sói nuôi lớn, cha nuôi Phù Dương lại mang theo gã bên cạnh, sống mười mấy năm trong tình cảnh dân tình dũng mãnh như vậy.
Mưa dầm thấm lâu, Phù Vọng cũng không quá trăn trở chuyện này
Chỉ cần Tuệ Quân là của gã thì con của Tuệ Quân cũng sẽ là con của gã.
Hiện tại tâm sự gã nặng nề là bởi vì lúc đi gã lén lút tới thăm Tuệ Quân, phát hiện bụng cô lại to lên không ít
Phù Vọng từng nhìn thấy phụ nữ sinh con, đó chính là bóng ma trong lòng gã suốt cuộc đời
Biên cảnh có một hộ nhà nông, chồng mới mất, người phụ nữ mang thai hơn chín tháng chỉ có thể tự lo liệu việc nhà, gánh vác công việc nặng nhọc ngoài đồng
Không ngờ tới quá mức mệt nhọc, nước ối vỡ, sinh con ngay tại chỗ
Khi đó Phù Vọng vẫn sống cùng bầy sói, vì gần đến mùa thu nên kiểm ăn không dễ, gã chỉ có thể rời khỏi phạm vi hoạt động của bầy sói đi đến nơi xa hơn tìm con mồi, đúng lúc gặp phải phụ nhân ngã trong ruộng đó, hai chân mở rộng ra, một cái đầu dính máu của trẻ sơ sinh từ từ xuất hiện dưới thân nàng ta, dọa thiếu niên Phù Vọng sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi.
Quá hoảng sợ nên Phù Vọng mới đi sai đường, bị bắt thành sủng vật liều mạng tranh đấu.