Chỉ cần ngài không làm ra chuyện khiến người người oán trách, danh tiếng hẳn là không có gì đáng ngại.”
Thành lập Kim Lân Các, ban ơn cho sĩ tử trong thiên hạ, những người đọc sách kia phàm là còn để ý tới thể diện thì sẽ không to gan trở mặt với Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ xoa cằm, cô cảm thấy lời này của Phong Chân cũng có lý
“Nếu đã ban ơn, vậy thì ban ơn tới cùng đi.” Phong Chân kinh ngạc: “Chủ công lại nghĩ ra biện pháp gì?” Khương Bồng Cơ lấy ra một quyển sách từ trong tay áo, Phong Chân nhận lấy nhìn, bìa ngoài viết bảy chữ chỉnh tề “Từ điển vẫn3thư* của Đại Hạ”
* Từ điển vần thư: Dùng để khi làm thơ, gieo vần thì dùng từ điển đồng âm, đồng vần
Phong Chân xem xong thì cười khổ: “Đều là người lớn rồi, đâu cần xem “Từ điển vần thư của Đại Hạ? Chủ công giữ lại đi.” Cái gọi là “Từ điển vẫn thư của Đại Hạ”, nói trắng ra chính là pinyin phiên bản cổ đại, giống với “Thiết vận” và “Quảng vận”* mà người xem trong kênh livestream biết rõ
* “Thiết vận” và “Quảng vận”: là hai loại âm vận (chỉ thanh, vận, điệu trong chữ Hán)
Người sáng lập “Từ điển vần thư của Đại Hạ” chính là Hoàng Phủ Thừa tướng tiền triều.
Chú âm* của “Từ1điển vần thư của Đại Hạ” chia làm trực âm và phiên thiết*, trực âm chính là dùng từ đồng âm cho từ chú âm, phiên thiết chính là dùng hai chữ thường dùng để chú ấm cho một chữ
Tỷ như “Khảng”, trực âm chính là “Khang” đồng âm với nhau, phiên thiết chính là “Khả” “Ngang”.
* Chú âm là một loại chữ viết dùng để ký hiệu cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc
** Phiên thiết là một cách chú ấm cổ của tiếng Hàn.
Nhờ phúc của quyển “Từ điển vần thư của Đại Hạ” này, sau khi triều đình Đại Hạ phân tách, quan thoại của ngũ quốc mới có thể thống nhất
Nếu không3thì trời Nam đất Bắc mỗi nơi đều có tiếng địa phương của mình, căn bản không thể giao tiếp được!
Trước khi trẻ nhỏ vỡ lòng thì cần phải nhớ “Thanh mẫu” và “Vận mẫu” trong “Từ điển vần thư của Đại Hạ”, tiện cho việc học tập trong tương lai
Nhưng điều khá đào hố người ta là trong “Từ điển vẫn thư của Đại Hạ” có 49 “Thanh mẫu” và 181 “Vận mẫu”!
Trẻ nhỏ ngây thơ chưa biết gì trước khi vỡ lòng phải học thuộc lòng một cách cứng nhắc 230 chữ thường dùng.
Giải thích dễ hiểu thì trước khi dạy chữ cho một người thì người này cần phải có nền tảng biết đọc biết viết nhất định
Thuộc3230 chữ thường dùng trong “Từ điển vần thư của Đại Hạ” rồi thì mới có thể dùng những chữ này đánh dấu cách đọc của những chữ khác
Trẻ nhỏ học vỡ lòng rất chậm, dân chúng vất vả mở mang dân trí, chú âm khó khăn cũng là một vật cản lớn
Khương Bồng Cơ nói: “Huynh mở ra xem đi rồi sẽ biết.” Phong Chân nghi ngờ, nhấc tay mở trang sách, phát hiện trang bìa cũng viết “Từ điển vẫn thư của Đại Hạ”, bên cạnh mỗi một chữ còn vẽ ký hiệu kỳ lạ.
Trong bụng anh ta không hiểu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Khương Đồng Cơ, phát hiện đối phương đang nhìn mình với vẻ mặt chờ9mong
Phong Chân kiềm chế tâm tình, lại giơ tay lật thêm mấy trang nữa
Bên trong đều là văn tự quen thuộc nhưng bên cạnh mỗi văn tự đều vẽ dày đặc các ký hiệu nhỏ.
Anh ta nghĩ mãi mà không ra, chẳng lẽ bí mật nằm ở những ký hiệu này? Phong Chân suy nghĩ, bắt đầu cẩn thận tìm chỗ giống nhau của những ký hiệu đó, không ngờ anh ta thực sự tìm thấy một ít quy luật
Càng tìm, Phong Chân càng kinh hồn bạt vía.
Hiếm có lúc thấy lãng tử toàn thân toàn tâm tập trung vào một chuyện nào đó, người xem trong kênh livestream cũng đang múa bút thành văn.
Vì sao?
Bọn họ cũng đều biết Khương Bồng Cơ đến từ thế giới Tinh Tế tương lai nhưng cô chưa từng nói một câu nói nào của quê hương, thậm chí chưa từng viết chữ của quê hương
Hôm nay khó khăn lắm mới có một lần, há có thể bỏ qua? Đây chính là cơ hội rất tốt để nghiên cứu văn tự của tương lai! Khương Bồng Cơ thấy Phong Chân đang phỏng theo vẽ ra mấy ký hiệu, cô cười híp mắt, biết đối phương đã tìm ra mấu chốt
Cô nói: “Mấy ngày trước huynh nói với ta, Phong Nghi than phiền mấy đứa trẻ ngây thơ chưa biết gì bị Từ điển vần thư của Đại Hạ của thư viện Kim Lân giày vò quá sức?” Phong Chấn thấp thoáng đoán được điều gì, âm thầm siết chặt quả đấm, nhẫn nại tâm tình kích động trong lòng.
“Quả thực có chuyện này.” “Cho nên ta đã tìm một quyển “Từ điển vần thư của Đại Hạ, sau khi nghiên cứu kỹ càng thì phát hiện một bí mật lớn.” Khương Bồng Cơ cười híp mắt, cô chợt hỏi một câu không liên quan: “Huynh cũng biết Trình Thừa tiên sinh nghiên cứu ra ký hiệu ngặt câu đúng không?”
Phong Chân nói: “Tất nhiên là biết.”
Bởi vì ngắt câu mà danh sĩ tề tựu ở Hoàn Châu tranh chấp không ngừng, chuyên phân cầu thì mỗi người mỗi ý, tình cảnh có thể so với đấu trường Tu La.
Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Chuyện này đã gợi ý cho ta, ta nghĩ liệu có thể dùng ký hiệu khác nhau thay cho cách đọc khác nhau hay không?”
Thế giới bên kia của cô cũng có pinyin, sử dụng ký hiệu hoàn toàn khác với những gì người xem trong kênh livestream biết.
Khương Bồng Cơ không hề tiếp thu ký hiệu người xem cho, ngược lại lựa chọn văn tự mình quen thuộc.
“Từ điển vần thư của Đại Hạ” đích thực rất tốt nhưng ngưỡng cửa quả thực quá cao, cơ chế cũng phức tạp, dân chúng bình thường muốn học thì vô cùng khó khăn
Nếu dùng những ký hiệu này đánh dấu cách đọc, ngược lại đơn giản hơn không ít, trẻ nhỏ chỉ cần ghi nhớ mấy chục ký hiệu lác đác đã có thể ghép vần học chữ.”
Trong lòng Phong Chân đã có suy đoán nhưng khi thật sự nhận được sự khẳng định của phương Bồng Cơ lại vẫn không dám tin vào tai mình
“Từ điển vẫn thư của Đại Hạ” rõ ràng rất phức tạp, vậy mà có thể đơn giản hóa thành thế này được sao? “Thật sự..
Chữ gì cũng có thể ghép được sao?” “Huynh cứ thứ chẳng phải sẽ biết?”
Phong Chân không tin lắm, tùy ý rút ra hai quyển sách, chọn mấy chục chữ, đối chiếu với ký hiệu anh ta sắp xếp.
Sau khi thực nghiệm, quả nhiên đều đúng! Anh ta không tin vào mắt mình, nếu cách chú âm đơn giản này phổ biến rộng rãi thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu thời gian và sức lực kia chứ!
Vô hình trung còn có thể hạ thấp ngưỡng cửa đi học, khiến càng nhiều đệ tử nhà nghèo có hy vọng được đi học
“Ta dự định tự mình về Hoàn Châu một chuyến.” Khương Bồng Cơ nói với Phong Chân: “Quyển này là “Từ điển vần thư hoàn toàn mới, trước mắt dùng thử ở thư viện Kim Lân trước, xem tình hình sử dụng thế nào
Nếu không có vấn đề thì ta sẽ phổ biến rộng rãi những ký hiệu chú âm này trên khu vực mình quản lý.”
Phong Chân tốn rất nhiều công sức mới khiến bản thân tỉnh táo lại.
“Chủ công...” Khương Bổng Cơ nói: “Mở mạng dân trí là một con đường rất dài
Dân chúng không biết chữ nhưng nếu họ chăm chỉ, không đến ba ngày đã có thể nhớ kĩ
Đến lúc đó châu phủ truyền lệnh xuống, một trang dùng chữ bình thường, một trang dùng ký hiệu đánh dấu
Dân chúng có thể căn cứ vào ký hiệu chú âm mình nhớ mà ghép từng chữ
Huynh nghĩ xem, nếu như vậy thì châu phủ có thể tiết kiệm bao nhiêu công sức?”
Tỷ lệ dân chúng biết chữ không cao gián tiếp ảnh hưởng tới hiệu suất chính lệnh quan phủ truyền xuống
Vì không biết chữ, họ không biết rốt cuộc quan phủ muốn nói gì.
Hai mắt tối đen, cái gì cũng không hiểu
Nếu có thể tự ghép vần, họ sẽ có thể biết được rốt cuộc trên các thị viết gì.
Dù nhìn chữ không hiểu, họ có thể đọc được
Phong Chân chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô ráo, sững sờ nhìn chủ công nhà mình
Ánh mắt kia không giống như nhìn chủ công, rõ ràng giống như đang cung kính nhìn thần linh!
Khương Bồng Cơ thấy Phong Chân không phản ứng, ném “Từ điển vẫn thư của Đại Hạ” tức giận nói: “Rốt cuộc huynh có đồng ý không?” Phong Chân bối rối mất một lúc, chuyện tốt như vậy, sao anh ta có thể không đồng ý?
Vả lại, chủ công mới là chủ công, mọi việc là cô quyết định, sao lại hỏi ngược lại anh ta?
Phong Chân nói: “Tất cả đều do chủ công quyết định, Chân..
nguyện đi theo ngài, chết vạn lần không chổi từ!”? Khương Bồng Cơ nói: “Vậy được, chúng ta coi như thỏa thuận xong
Công việc của Sùng Châu dựa vào huynh hết đó.” Phong Chân nghe rõ Khương Bồng Cơ nói gì, toàn thân bất chợt đổ mồ hôi.
“Hả?”
Khương Đồng Cơ nói tiếp: “Trước đây không phải ta đã nói rồi sao, ta muốn về Hoàn Châu một chuyến, hỏi huynh có đồng ý không, huynh nói để ta quyết định.”?
Phong Chân ngây ngốc nhìn gian phòng chính vụ chất đầy thẻ tre, lại nhìn chủ công cười xán lạn.
Tiêu đời rồi!
“Văn Chứng, cứu ta!”