Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế



""/

""/ Thì ra toàn bộ triều đình từ trên xuống dưới chỉ có mình ông là có lòng trung thành nhất với đại vương, còn chúng tôi toàn là một lũ nịnh hót

Nhưng theo như lão phu thấy, ông cũng chỉ là một tên nịnh thần có tâm địa bất chính mà thôi

Ngột Lực Bạt, ông bất chấp tình hình hiện tại, bảo thủ cố chấp, buộc đại vương làm theo ý của ông..

Bắc Cương này rốt cuộc ông là chủ, hay đại vương là chủ? Dù cho ông là người uyên bác đi chăng nữa, lẽ nào đại vương không có nhận định riêng của mình?”

Nếu như Ngột Lực Bạt không đưa ra đề nghị hợp tác với Mạnh thị ở Thường Châu, mua ngựa cái với giá cao thì tài chính của hoàng đình sẽ không lâm vào tình trạng căng thẳng như lúc này.

Hiện tại thì3sao?

Hoàng đình Bắc Cương đã gần như cạn kiệt, căn bản không còn tiền thừa đi làm những việc khác.

Nói cách khác, Bắc Cương bị mắc kẹt trong việc thu mua những con ngựa giá cao, cần ít nhất một hai năm mới thấy được lợi nhuận.

Ngột Lực Bạt càng già càng không hiểu chuyện, gã ta không nhìn ra được tình trạng quẫn bách hiện giờ của hoàng đình Bắc Cương hay sao?

“Ông đừng có khiêu khích, Ngột Lực Bạt tôi tuyệt đối trung thành với đại vương, không ăn ở hai lòng.” Ngột Lực Bạt nói: “Ngược lại là ông, lẽ nào ông thật sự không nhìn ra sự nguy hại của việc dân du mục nuôi quá nhiều thỏ và cừu? Hoặc nếu ông đã nhìn ra nhưng lại giữ im lặng, thử nói xem, rồi cuộc ai mới là kẻ hai lòng?”

Vị kia còn1muốn nói gì đó nhưng đại vương Bắc Cương đột nhiên quát lớn, chặn đứng cuộc tranh luận của hai người

“Tất cả im miệng! Bãi triều!”

Sắc mặt đại vương Bắc Cương tái mét, ông ta trừng mắt nhìn Ngột Lực Bạt, ngày trước thích sự uyên bác của gã ta bao nhiêu, bây giờ lại càng ghét gã ta bấy nhiêu

Đại vương Bắc Cương vì để ổn định quyền lực đã gây áp lực đến mấy người con lớn, ông ta hết sức lạnh nhạt với Ngột Lực Bạt, còn dự định điều Ngột Lực Bạt đến biên giới

Tại sao phải như vậy?

Ai bảo những kẻ du mục kia thần thánh hóa sự thông thái của Ngột Lực Bạt mà đứng về phe gã ta, ai mới là hoàng đế đích thực của thảo nguyên?

Nếu đổi lại là ông ta lúc trẻ, ông ta sẽ không để ý6đến mấy tin đồn này, bởi vì ông ta có tự tin khiển Ngột Lực Bạt làm việc cho mình.

Bây giờ ngày một già rồi, cơ thể cũng không còn khỏe mạnh như trước nữa, mà mấy đứa con trai nối dõi lại đang lúc tráng niên sung sức

Nghe thấy những tin đồn như vậy, đại vương Bắc Cương chỉ cảm thấy chói tai

Cho dù ông ta dần dần làm suy yếu sức mạnh của Ngột Lực Bạt, mấy đứa con trai lại vẫn cứ lon ton chạy đến nịnh hót gã ta, ai đứng ở vị trí này mà chịu đựng nổi?

Sau buổi bãi triều, đại vương Bắc Cương cho triệu kiến riêng kẻ đối đầu với Ngột Lực Bạt, người vừa nãy đối chọi gay gắt với gã ta.

“Bái kiến đại vương.”

Kẻ đối đầu với Ngột Lực Bạt cũng là trọng thần của Bắc Cương, tên4là Cáp Luân Sát.

“Cáp Luân Sát, khanh cảm thấy mấy lời của Ngột Lực Bạt..

Rốt cuộc là đánh tiếng đe dọa, hay chính xác là có chuyện đó?”

Đại vương Bắc Cương vẫn còn đang do dự chưa quyết, ông ta hiểu rõ tính cách của Ngột Lực Bạt

Nếu như không phải thực sự quan trọng, gã ta sẽ không kiên trì như vậy

Ánh mắt Cáp Luân Sát lóe lên tia sắc bén, ông ta ra vẻ đã có định liệu trước.

“Thà rằng tin đó là sự thật, còn hơn không tin

Một hai con thỏ con cừu tự nhiên không thể trở thành mối đe dọa được nhưng số lượng lại lên đến hàng nghìn hàng vạn thậm chí hàng triệu con thì sao? Cũng như châu chấu ở Trung Nguyên, một hai con thì không thể nhảy được, nhưng số lượng châu chấu ngày này qua ngày khác3che kín cả bầu trời, trong phút chốc có thể biến con người thành xương trắng, phá hủy cánh đồng màu mỡ hàng ngàn dặm

Đại Vương luôn hướng về Trung Nguyên, hiển nhiên biết chuyện gì xảy ra sau thảm họa châu chấu ở vùng Trung Nguyên...”

Cáp Luân Sát không học qua sách vở, ông ta là một người đàn ông Bắc Cương tiêu chuẩn, ủng hộ sức mạnh cường bạo và khinh miệt sách vở, đặc biệt là Nho giáo Trung Nguyên

Theo quan điểm của ông ta, Bắc Cương là một con sư tử, đám chữ Nho kia chính là độc dược ăn mòn ý chí của con sư tử, vì vậy ông ta cực kỳ ghét Ngột Lực Bạt.

Ai bảo Ngột Lực Bạt từ nhỏ đã tìm hiểu văn hóa Trung Nguyên, sau khi vào trung tâm chính trị Bắc Cương, gã ta còn nhiều lần để xuất quảng bá văn hóa Trung Nguyên.

Thể là Ngột Lực Bạn đã bị Cáp Luân Sát ghi hận như vậy.

Đại vương Bắc Cương là người có dã tâm, nhận thức sâu sắc việc trọng dụng ai để bản thân có lợi nhất

Mỗi lần Ngột Lực Bạt và Cáp Luân Sát tranh cãi, đại vương Bắc Cương đều chọn thiên vị người trước

Cáp Luân Sát luôn bị Ngột Lực Bạt gây ức chế, mấy chục năm qua không thể ngẩng đầu

Hiện giờ thời thế đã thay đổi, Cáp Luân Sát rút kinh nghiệm xương máu, ông ta nhờ phụ tá bày mưu tính kế cho mình, từ từ lật đổ địa vị của Ngột Lực Bạt

“Khanh nói có lý.” Đại vương Bắc Cương nghĩ đến nạn châu chấu thì không khỏi rùng mình, lập tức nở nụ cười cay đắng “Nhưng...” Nhưng cái gì? Nhưng hiện tại bọn họ đã hết tiền!

Nếu như xua đuổi những lái buôn có ý đồ xấu, vậy thỏ và cừu trong tay dân du mục ở Bắc Cương phải làm sao?

Đám dân du mục lại không làm loạn lên chắc? Cáp Luân Sát thở dài nói: “Đã như vậy rồi, đại vương sao không làm điều ngược lại?” Ánh mắt đại vương Bắc Cương sáng lên, liền truy hỏi: “Làm điều ngược lại là thế nào?”

Cáp Luân Sát nói: “Cho dù sau lưng nhóm lái buôn đó có người kiểm soát, đại vương hãy vờ như không biết.” “Vờ như không biết?” Đại vương Bắc Cương bối rối, chẳng hiểu gì cả

Cáp Luân Sát thẩm thấy sung sướng, cảm giác dắt mũi được người bên cạnh quá tuyệt

Thảo nào cái tên Ngột Lực Bạt lại hay thích làm bộ làm tịch như vậy.

“Đúng, vờ như không biết.” Cáp Luân Sát tiếp tục giả bộ trước ánh mắt thúc giục của đại vương Bắc Cương

“Đại vương, thỏ nhà và thỏ rừng sao có thể xử lý giống nhau? Thỏ nhà lười nhác ngu ngốc, chất thịt nhiều mỡ, màu lông không tươi sáng

Thỏ rừng lanh lợi và thông minh, quanh năm chạy bằng băng trên đồng cỏ để lẩn trốn kẻ thù

Giá của cái sau đương nhiên phải cao hơn cái trước! Bình thường đã để mấy tên lái buôn kia lừa gạt trót lọt rồi, năm nay tuyệt đối không thể

Đại vương hãy cử người ra hiệu ngầm với lái buôn, để họ đề nghị tăng giá thu mua thỏ rừng, theo cách này, dân du mục sẽ càng tự giác đi bắt thỏ rừng

Dân du mục có thể kiếm được đầy bồn đầy bát, đại vương cũng không cần tiêu hao nhiều nhân lực để loại bỏ thỏ rừng nữa.”

“Như vậy có khả thi không?”

Cáp Luân Sát nói: “Đương nhiên khả thi

Ngài không cần phải trả tiền để bắt thỏ rừng, còn có thể khiến dân du mục mang ơn.”

Đại vương Bắc Cương vui mừng khôn xiết: “Kế này tuyệt lắm!” Cáp Luân Sát không kìm được cong khóe miệng, khiêm tốn nói mấy câu

“Khanh không cần phải khiêm tốn” Đại vương Bắc Cương thở dài, đưa tay vỗ vai Cáp Luân Sát, ông ta nói: “So với Ngột Lực Bạt cả ngày luôn gây rắc rối cho bản vương, khanh mới là người thực sự trung thành

Không chỉ dâng lên linh đan thần dược mà còn bày mưu tính kế cho bản vương.” Cáp Luân Sát đáp: “Đây là việc thần nên làm.”.

Đại vương Bắc Cương chợt cảm thấy mệt mỏi rã rời, ông ta lệnh cho nô tỳ đưa thuốc của mình lên.

Một lúc sau...

Đại vương Bắc Cương cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn, sắc mặt cũng hồng hào trở lại, ánh mắt lấp lánh sáng ngời

“Không hổ danh là bài thuốc bí truyền của triều đình Đại Hạ, thứ tốt chuyên dâng cho hoàng đế hưởng thụ, quả nhiên hiệu quả thần kỳ” Ông ta ung dung nói một tràng, vẻ mặt như đang bước vào mộng ảo

Bởi vì tuổi tác lớn rồi, cơ thể ông ta cũng không khỏe như trước nữa, thậm chí còn không thể làm hài lòng đám nữ nhân ở hậu viện của mình.

Điều này đối với một người đàn ông Bắc Cương đầy kiêu ngạo mà nói là một sự sỉ nhục không chấp nhận được.

May là Cáp Luân Sát có lòng trung thành, đã dâng cho ông ta thứ linh đan thần dược chỉ có hoàng đế mới đủ tư cách sử dụng

Sau mỗi lần sử dụng, ông ta đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, sinh lực dồi dào, trong chuyện phòng the thậm chí còn dữ dội hơn

Nghe đâu sử dụng lâu dài có thể kéo dài tuổi thọ

Điều này đối với đại vương Bắc Cương quả thực là một sự cám dỗ chí mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui