Ông ta ghét đám văn nhân nhưng ông ta cũng biết nếu Bắc Cương muốn mạnh lên thì không thể thiếu đám văn nhân này được.
Vừa hay, trong số đám nô lệ của ông ta có một sĩ tử xuất thân nghèo hèn, còn là nhân tài trăm năm mới có! Cáp Luân Sát cứu đối phương, không chỉ giúp hắn thoát khỏi thân phận đầy tớ mà còn trọng dụng người này, cho hắn cuộc sống xa hoa
Ở Trung Nguyên có một câu nói rất hay: Kẻ sĩ có thể vì tri kỷ mà chết!
Cáp Luân Sát cảm thấy chỉ cần dựa vào ơn cứu mạng của mình thôi cũng đủ khiến đối phương vì ông ta mà thịt nát xương tan, cam tâm bán mạng3cho ông ta.
Quả nhiên, phụ tá kia cũng có tính khí cố chấp của văn nhân Nho gia, một lòng muốn báo đáp ơn cứu mạng của Cáp Luân Sát
Từ khi có phụ tá giúp đỡ, ở trong triều Cáp Luân Sát nhanh chóng chiêu mộ được tập đoàn thể lực của mình, các mối quan hệ của ông ta ngày càng mở rộng
Để củng cố thể lực, phụ tá còn dâng cho ông ta phương thuốc linh đan kỳ diệu.
Hàn thực tán! Hàn thực tán chính là linh đan thần dược được tầng lớp sĩ tộc tại Trung Nguyên vô cùng sùng bái, không ít sĩ tử thích dùng loại này ở hội thơ, kích thích linh cảm của bản thân
Sau khi dùng thuốc thì tinh1thần trở nên thông suốt giống như có thần linh trợ giúp, lại có tác dụng kỳ diệu như kéo dài tuổi thọ, bổ sung nguyên dương! Ban đầu Cáp Luân Sát còn hơi nghi ngờ, sau khi điều tra kỹ càng thì biết chắc rằng phụ tá của ông ta không hề nói dối.
Hàn thực tán thực sự là thứ rất tốt, chỉ những sĩ tộc hàng đầu có tiền có gia thế mới có tư cách được dùng.
Cáp Luân Sát đồng ý dùng
Tuy vậy, có đồ tốt cũng không thể hưởng một mình, ông ta nghĩ ngay đến đại vương Bắc Cương
Dâng phương thuốc hàn thực tán lên, Cáp Luân Sát càng được đại vương Bắc Cương tín nhiệm.
“Tiên sinh mưu kế thần tình, quả6nhiên đoán không sai chút nào.”
Cáp Luân Sát học cách chắp tay hành lễ của sĩ tử Trung Nguyên, đáng tiếc động tác của ông ta không chuẩn, trông hơi buồn cười.
Phụ tá liền nói: “Chúc mừng chủ công, cuối cùng công sức bỏ ra cũng đã được đền đáp rồi.”
Cáp Luân Sát cười ha ha, ông ta đáp: “Nếu không có tiền sinh giúp đỡ, Cáp Luân Sát ta sao có được ngày hôm nay chứ?” Sau khi tâng bốc nhau một hồi, Cáp Luân Sát xoa xoa tay hỏi phụ tá
“Theo tiên sinh, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Cái tên Ngột Lực Bạt kia rất khó đối phó, ta sợ gã ta lại ngóc đầu dậy.” Kẻ có tài thì dù thất4thế vẫn gây được ảnh hưởng lớn, dù sao Ngột Lực Bạt cũng là trí giả danh tiếng lẫy lừng ở Bắc Cương
“Chủ công đừng lo.” Phụ tá nhếch môi cười nhạt: “Ngột Lực Bạt không thể hoành hành lâu nữa đâu.”
Cáp Luân Sát yên tâm.
Hai người lại bàn mưu một hồi, sau đó Cáp Luân Sát hài lòng rời khỏi lều của phụ tá
Chờ Cáp Luân Sát đi khỏi, sắc mặt vị phụ tá mũ mạo đường hoàng này mới lạnh đi, đứng trong lều, ánh mắt mang theo vẻ suy nghĩ sâu xa
Ông hừ một tiếng: “Giỏi lắm Vệ Tử Hiểu..
Rốt cuộc cậu đang âm mưu chuyện gì?” Cùng lúc đó, Vệ Từ vẫn một đường không ngừng nghỉ, thậm chí phải đổi qua vài3con ngựa nhanh hơn mới chạy tới được Sùng Châu
Phong Chân hừ một tiếng, nói: “Vệ Tử Hiểu, rốt cuộc hồ lô của cậu bán thuốc gì”?”
Vệ Tử nói: “Linh đan thần dược.”
Phong Chân suýt nữa bị nghẹn.
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày: “Tử Hiểu còn có kế hoạch khác sao?” Kế hoạch của họ là khiến các thương nhân rút khỏi Bắc Cương, ngừng việc thu mua lông cừu và thỏ, khiến Bắc Cương trở nên hỗn loạn.
Người chăn nuôi không bán được thỏ và cừu, tất sẽ loạn
Cho dù không thể làm dao động hoàng đình Bắc Cương thì cũng có thể khiến cho những bộ lạc trong nội bộ Bắc Cương mất đoàn kết
Nhưng không ngờ Vệ Từ lại bảo không được, vẫn phải tiếp tục thu mua
“Đương nhiên là có rồi.” Lời Vệ Từ nói ra khiến người khác sững sờ, anh nói tiếp: “Đại vương Bắc Cương không sống được bao lâu nữa đâu.” Mọi người trong lều mở to mắt kinh ngạc, nhìn về phía Vệ Từ.
“Lấy được tin tình báo từ lúc nào?”
Vệ Từ đáp: “Không có tình báo.”
Phong Chân day day ẩn đường, tức giận nói: “Có gì thì nói hết luôn đi, đừng có úp úp mở mở.”
Vệ Từ nhìn Phong Chân đầy ẩn ý, nhìn đến mức khiến đối phương lúng túng không hiểu gì.
“Đại vương Bắc Cương đã ỷ lại vào hàn thực tán đến nỗi thành nghiện rồi, dùng thuốc không tiết chế..
Cơ thể ông ta giờ giống như miệng hùm gan sứa, không sống được bao lâu nữa đâu.”
Hàn thực tán?
Nghe thấy ba chữ này, Phong Chân vô thức sợ run cả người
Cũng không còn cách nào khác, việc năm ấy bị Khương Bồng Cơ ép bỏ thuốc vẫn còn khắc quá sâu trong ký ức anh ta, thỉnh thoảng nửa đêm mơ thấy còn sợ đến mức choàng tỉnh.
“Cậu chắc chắn?”
Vệ Tử nói: “Vô cùng chắc chắn.” Tim Phong Chân nảy lên: “Khoan đã, chẳng lẽ là..
Cậu lại định ngấm ngầm mưu tính gì sao?” Vệ Tử nói: “Thực ra cũng chẳng có mưu tính gì.”.
Dứt lời, anh không chịu nói thêm gì nữa
Điều này khiến Phong Chân và Kỳ Quan Nhượng tức đến mức muốn đập cho anh một trận
Khương Bồng Cơ ngồi trên cao cười lên tiếng: “Tử Hiểu, huynh đừng có trêu huynh ấy, nhỡ huynh ấy mặc kệ luôn thì sao.” Vệ Từ khẽ vuốt cằm, không trực tiếp trả lời, trái lại anh nhắc đến một chuyện khác: “Khi ta ở kinh thành giám sát việc xây dựng châu phủ, có một người nửa đêm đến gặp ta
Đó là một nô lệ, còn là một nô lệ trốn thoát đã lớn tuổi
Ông ta nói với ta muốn về dưới trướng chủ công, vì ngài dốc sức...”
Phong Chân kinh ngạc nói: “Một nô lệ lớn tuổi trốn thoát? Còn muốn tự tiến cử mình như Mao Toại* sao? Chẳng lẽ người này có lai lịch gì đặc biệt?”
* Mao Toại tự đề cử mình: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử
Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyễn Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở
Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng
Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyễn Quân mới thu được thành công như ý muốn.
“Quả thực có lại lịch đặc biệt, ông ta là Tôn Văn của Trung Chiểu, tự Tái Đạo.” “Tôn Tái Đạo? Người này..
Ta chưa từng nghe tên.” Vệ Tử nói: “Đương nhiên các huynh chưa từng nghe tên, bởi người này bốn mươi tuổi vẫn không có danh tiếng gì cả.” Mặc dù không có danh tiếng nhưng Vệ Từ biết rõ, Tôn Tái tạo là một người vô cùng tài giỏi
Ông có tài nhưng làm nên nghiệp muộn, bốn mươi tám tuổi vào làm quan cho Nhiếp thị Trung Chiểu, đè ép vô số thiên tài, ngồi vững trên chiếc ghế quân sự đứng đầu
Nếu nói lúc trước Nhiếp thị có thể nhanh chóng phát triển mở rộng, toàn bộ đều nhờ vào vị thiên tài chết sớm kia thì thời kỳ sau, Nhiếp thị có thể xưng bá một phương đều là nhờ Tôn Văn
Phong Chân nghe nói Tôn Văn đã bốn mươi tuổi mà vẫn còn long đong thì trong lòng rất kinh ngạc, tuy vậy nét mặt không hề có biểu hiện gì
“Nếu Tôn Tái Đạo không có năng lực thì Tử Hiếu hẳn sẽ không đặc biệt nhắc đến ông ta đúng không?”
Vệ Từ gật đầu: “Người này có tài nhưng làm nên nghiệp muộn, mặc dù lớn tuổi nhưng bàn về khả năng bày mưu tính kế, Từ tự thấy mình không bằng.”
Anh am hiểu việc quản lý nội bộ hơn, về mưu kế lại tương đối yếu, trong khi Tôn Văn hoàn toàn trái ngược.
“Nói vậy, một người tài giỏi như thể sao lại thành nô lệ bỏ trốn được chứ? Lại còn là nô lệ từ Trung Chiếu chạy tới đây?”
Vệ Tử nói: “Chuyện này nói ra rất dài, Tôn Văn vốn là một quan nhỏ viết đơn kiện ở Trung Chiểu, theo lý mà nói sẽ không đắc tội vị quan lớn nào
Nhưng ông ta lại có một đứa con tài giỏi, cứ bộc lộ tài năng mà không biết giấu
Một lần hội thơ, con trai Tôn Văn vô ý đắc tội Nhiếp thị Biện Châu, bị kết tội ăn nói hỗn xược
Anh ta bị đánh què chân, cuối cùng trên đường đi đày nhiễm phong hàn mà chết, vợ Tôn Vãn vì quá thương tâm nên cũng ốm chết, con dâu cũng..
Để sống sót, Tôn Văn chỉ có thể ôm cháu trai nhân cơ hội bỏ trốn, ăn xin qua ngày, lưu lạc mãi cho đến Đông Khánh...”
Vệ Từ hoàn toàn không ngờ đến người năm đó được xưng tài giỏi nhất Nhiếp thị là Tôn Văn lại gặp phải hoàn cảnh thê lương như vậy
Kiếp trước, cho dù lúc Tôn Văn lâm vào cảnh bại trận khổ sở, ông cũng cẩn thận đốt hương, tắm rửa, thay trang phục mới rồi mỉm cười tự vẫn
Vệ Từ đã từng thấy di thể của Tôn Văn, anh làm thế nào cũng không thể liên hệ Tôn Văn trong trí nhớ của mình với ông lão tội nghiệp anh đã thấy với nhau
“Đây, đây cũng là một người đáng thương..” Phong Chân cảm thán
“Nhưng Tôn Văn và việc cậu không đồng ý rút đám thương nhân thì có liên quan gì?”
Vệ Tử nói: “Tôn Văn lập quân lệnh trạng, tự nguyện làm gián điệp ở Bắc Cương
Giờ ông ta đã lên đến bên người trong thần Cáp Luân Sát của Bắc Cương, giành được sự tín nhiệm của đối phương rồi trở thành phụ tá Hàn thực tán là do Tôn Văn dâng lên.”