Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Liễu Xa đang nói thì ngừng lại, vẻ mặt bỗng có chút cổ quái, một lúc lâu sau ông mới bật ra được một câu: “Mẹ con gọi cái kiểu hành vi đó là “lời ngụy biện của đám mặt người dạ thú“. Những kẻ có thể đến ngõ Leng Keng mua vui hầu như đều có gia cảnh giàu có, hậu viện chắc chắn là không thiếu thê thiếp, nhưng bọn chúng vẫn thích đến những nơi như thế này. Con nghĩ xem tại sao? Đương nhiên không phải là vì dung mạo của các cô nương nơi này... mà là vì tài hoa của họ.”

Con gái đọc sách biết chữ vốn đã ít, những cô gái có học thức cao, hiểu thơ từ lại giỏi đoán ý người khác lại càng hiếm.

Những kẻ này đều không có tiếng nói chung với thê thiếp trong nhà, nhưng đến ngõ Leng Keng lại có thể tìm thấy hồng nhan tri kỷ. Tìm được người trò truyện đôi khi còn thỏa mãn hơn cả niềm vui thú thân xác, không phải là những người giống nhau thì rất khó hiểu được cái cảm giác đó.

Ban đầu Liễu Xa còn cảm thấy lời ngụy biện này cũng rất có lý, nhưng khi ông vừa mới nói ra thì đã bị Cổ Mẫn mắng cho té tát.

“Mẫu thân đúng là... sắc xảo, lời tổng kết rất sâu sắc.” Khương Bồng Cơ rất tán đồng ý kiến này của Cổ Mẫn.

“Nếu đã như thế thì bầu không khí của nơi này cũng không quá là ồn ào, tại sao phụ thân lại không vào?”

Liễu Xa rũ mắt: “Con thích náo nhiệt, nơi này có lẽ không có cái bầu không khí náo nhiệt mà con thích đâu.”

Khương Bồng Cơ: “...”

[Pudding Không Phải Là Pud-ding]: Không ai hiểu con gái bằng cha, tui cho cha bác Streamer một like.

[Tịch Nhan]: Ui ui, cha Streamer dễ thương thía, lúc hai cha con họ ở bên cạnh nhau luôn có một cảm giác cực kỳ hài hòa. Đặc biệt là khi cha Streamer “nghiêm túc” trêu Streamer nhé, tui có thể cảm nhận được sự bất lực trong nội tâm Streamer ha ha ha...

[Sớm Sớm Chiều Chiều]: Ha ha ha, bác Streamer gặp được khắc tinh rồi.

Liễu Xa chọn một lầu có diện tích khá là lớn, lượng khách ra vào cũng nhiều và có cái tên nghe cực kỳ tầm thường - Lầu Nghênh Xuân.

Cho dù Liễu Xa không ở quận Hà Gian nhiều năm, đã không còn ai nhớ được tướng mạo của ông nhưng đứng trong đám đông, phong thái nho nhã cùng với trang phục tinh xảo trên người ông, cũng khiến không ít người sáng mắt.

Hai mắt tú bà sáng rỡ, đon đả bước đến đón tiếp, khiến cho Khương Bồng Cơ không khỏi nhớ đến mụ Mẹ Mìn ở phường buôn người.

“Hai vị lang quân xin mời vào trong.” Tú bà vẫy vẫy cái khăn sực nức mùi thơm về phía hai người, Liễu Xa cau mày lùi về phía sau một bước, tránh khỏi cái tay đang sán đến của đối phương.

“Chuẩn bị một phòng riêng không quá ồn ào, rồi tìm cô nương xinh đẹp nhất của chỗ các ngươi đến đây hầu hạ.”

Từ đầu đến cuối, Liễu Xa vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, không hề có cái vẻ lỗ mãng hay thích thú của những gã đàn ông đi mua vui bình thường. Tú bà trong lòng lấy làm lạ, nhưng tung hoành chốn phấn hoa bao năm như mụ cũng có chút năng lực quan sát, rõ ràng là vị quý nhân này không đến đây để mua vui.

Thế nên, mụ ta yên lặng nhìn sang Khương Bồng Cơ đang ngửa đầu lên nhìn trời.

Hóa ra “chính chủ” đến đây tìm hoan mua vui là vị này à, thoáng cái mụ tú bà đã hiểu ra, cười tươi như hoa nói, “Khách quan cứ yên tâm, trong cái chốn này có ai là không biết các cô nương của Lầu Nghênh Xuân chúng tôi là hàng đỉnh của đỉnh chứ, đảm bảo vị tiểu lang quân đây sẽ cực hài lòng.”

Nói xong, mụ ta xoay eo đi gọi một cô nhóc gầy gò mặc áo xanh tới dẫn hai người đến phòng riêng.

Tú bà trông tầm hơn ba mươi tuổi, ở thời đại này thì đã coi là bước vào độ tuổi xế chiều rồi. Nhưng dáng vẻ lả lướt trong từng bước đi lại không phải là thứ những cô nương trẻ tuổi kia có thể bắt chước được, phong thái vẫn còn, thế cho nên... ánh mắt của Khương Bồng Cơ dán theo cho đến khi mụ ta đi mất.

Liễu Xa cúi đầu nhìn Khương Bồng Cơ bằng ánh mắt, có vấn đề gì sao?

Khương Bồng Cơ liền xòe cây quạt đàn hương trong tay giơ lên che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt cười cong cong, “Dáng vẻ đi đường của vị tú bà kia khiến con nghĩ đến một từ, yểu điệu.”

Khóe miệng Liễu Xa giật một cái.

“Mời hai vị lang quân đi theo nô tỳ.” Cô nhóc mặc áo xanh này tuổi vẫn còn nhỏ, nhìn trông còn chưa đến mười tuổi, nhưng mà đã sống lâu ở những nơi thế này đã rèn luyện được năng lực nhìn người. Cho dù là lời nói hay cách hành lễ, đều có nề có nếp.

Diện tích của phòng riêng cũng không nhỏ, cách bày trí tao nhã lịch sự khiến cho người ta có cảm giác mới lạ.

“Ngươi lui xuống chuẩn bị mấy món ăn thanh đạm, lại thêm hai ấm rượu nhạt nữa mang lên đây.” Khương Bồng Cơ nhìn quanh một vòng sau đó quen cửa quen nẻo mà ngồi xuống trước cái bàn vuông giữa căn phòng rồi ngả người tựa vào bàn, nhìn trông cực kỳ hưởng thụ, “Đúng rồi, ở nơi này của các ngươi có cô nương nào hát theo ý khách không?”

[Pudding Không Phải Là Pud-ding]: Cá một cái kẹo cay, bác Streamer tuyệt đối là lão phịch thủ, không thấy gương mặt “cuộc đời này chẳng còn gì luyến tiếc” của cha bác ấy à?

Vị khán giả này cũng đã nói ra tiếng lòng của Liễu Xa, ông nhìn cái vẻ quen cửa quen nẻo của cô con gái nhà mình mà hơi hoang mang. Không phải chứ, có khi nào con gái nhà mình đã là khách quen ở đây trước khi ông quay về không?

Khương Bồng Cơ nhìn ra được tiếng lòng của Liễu Xa, cô đưa tay lật cốc trà đang úp tên bàn lên tự rót cho mình một chén.

“Phụ thân nghĩ nhiều rồi, con cũng chỉ mới đến đây lần đầu tiên thôi.”

Liễu Xa: “...”

Giấu đầu hở đuôi!

Hai cha con còn chưa đi sâu thêm một bước nữa tiến hành trao đổi về vấn đề này thì bóng người ngồi quỳ ngoài cửa hơi khom người bẩm báo: “Lang quân, cô nương đến rồi ạ.”

Khương Bồng Cơ cực kì phóng khoáng nói: “Vào đi!”

Cánh cửa phòng được đẩy ra, hai thiếu nữ tuổi tầm mười lăm mười sáu bước vào, chất vải của trang phục các cô mặc so với những tiểu thư nhà giàu cũng không thua kém là mấy, theo sau còn có bốn cô gái ôm các loại nhạc cụ bước vào.

Hai người trước ngồi xuống cạnh Khương Bồng Cơ và Liễu Xa, một người xinh xắn tươi tắn, một người yêu kiều rực rỡ.

[Streamer V]: Mọi người muốn nghe bài gì?

Chỉ trong thoáng chốc, trên màn hình đã đầy tên các ca khúc mà chỉ cần nhìn một cái là biết không đứng đắn. Khương Bồng Cơ nhìn trúng một bài, quay sang hỏi bốn người ôm nhạc cụ, “Biết bài “18 kiểu sờ” không?”

“Phụt!!!”

Nửa ngụm trà Liễu Xa còn chưa kịp nuốt xuống cứ thế phọt thẳng ra ngoài.

Mấy cô nương hát khúc đỏ hồng hai má quay sang nhìn nhau.

Liễu Xa nhanh chóng tỉnh táo và chỉnh trang lại dáng vẻ có hơi chật vật của mình, vẻ mặt ông có vẻ không dễ nhìn lắm. Lại một lần nữa ông tin chắc rằng, cô con gái nhà mình không phải lần đầu tiên đến đây!

Ông không phải là một người cha tốt, không thể chỉ dạy con mình cho đúng đắn! T_T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui