Bọn họ phải có nhiều kỵ binh!
Từ sau lần dịch ngựa mấy năm trước, kỵ binh của Bắc Cương đã tổn thương nguyên khí nặng nề, không gượng dậy nổi
Hoàng đình Bắc Cương và Mạnh thị Thương Châu cấu kết với nhau để thu mua ngựa cái với giá cao, nâng cao số lượng ngựa chiến con được sinh ra, nhưng việc thuần dưỡng ngựa chiến cũng cần phải có thời gian
Khương Bồng Cơ lựa chọn đúng thời điểm Bắc Cương lúng túng nhất mà phát binh, khiến Bắc Cương không thể không ứng chiến một cách chật vật.
Lúc này, không biết có bao nhiêu con cháu quý tộc của Bắc Cương đang nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Khương Bồng Cơ.
Cô khai chiến lúc nào chẳng được, sao cứ phải lựa chọn đúng thời điểm dở dang này.
Hoặc là3chậm một chút, chờ Bắc Cương khôi phục được phân nửa sức lực, đến lúc đó đường đường chính chính đánh một trận
Hoặc là sớm một chút, Bắc Cương không đến mức chịu thiệt lớn như vậy để giao dịch với Mạnh thị, tiết kiệm tiền mở rộng quân đội
Bây giờ thì hay rồi, Bắc Cương còn chưa kịp khôi phục lại nguyên khí, tiền của ném ra cũng trôi theo dòng nước
“Liễu Hi thật sự ức hiếp người quá đáng...” Cửu vương tử tức giận đến mức xé nát tờ mật báo
Hừ..
Không ngờ cô ta dám đánh thật!
Đánh thì đánh, nhưng người phụ nữ này lại dùng Nhị vương tử của bọn họ để tổ cờ
Bắc Cương đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy? Bọn họ đã bao giờ bị người ta vả thẳng vào mặt như vậy? “Đại1vương”, thần xin được dẫn quân đi đánh lui giặc Liễu.”
* Nguyên văn là “ft!”, ý chỉ tạm thời thay đại vương Bắc Cương nắm giữ quyền hành.
Ngột Lực Bạt không chỉ là trí giả của Bắc Cương, gã ta còn là vị tướng thông minh hiếm thấy ở Bắc Cương, kinh nghiệm chỉ huy phong phú, hoàn toàn có tư cách thống lĩnh đại quân
Nhưng Cửu vương tử lại e ngại quan hệ thầy trò giữa Ngột Lực Bạt và Tam vương tử nên không dám nới lỏng binh quyền, chọn một người khác làm thống soái, để Ngột Lực Bạt làm phụ tá
Bởi vì vua Bắc Cương đang trúng gió nằm liệt, không thể xử lý chuyện triều chính, Cửu vương tử kế nhiệm đại vương, tạm thời thay mặt đại vương Bắc Cương đảm nhiệm chức trách.
Ngột Lực Bạt6có thể làm thống soái hay không vẫn cần phải có sự đồng ý của Cửu vương tử.
Kết quả không cần nói..
Ngột Lực Bạt chủ động xin đi giết giặc lại nhận được kết quả này, tất nhiên cảm thấy không cam lòng.
Nhưng dù gã ta không cam lòng thì cũng đành chịu, bây giờ không phải là lúc để tính toán được mất của một cá nhân, điều quan trọng nhất lúc này là đẩy lùi giặc Liễu đang xâm lược
Dù vậy, sau khi Ngột Lực Bạt biết được thống soái ba quân là ai, gã ta vẫn tức giận đến đỏ cả mắt
Thống soái chính là đối thủ chính trị của Ngột Lực Bạt..
Công thần lớn thứ hai đã giúp đỡ Cửu vương tử trở thành chư vương..
Cáp Luân Sát
Kẻ thù gặp nhau thì cảm thấy vô cùng chướng mắt
Cáp4Luân Sát và Ngột Lực Bạt giống như nước với lửa, tuyệt đối không thể hòa hợp
Bọn họ không cản trở lẫn nhau đã là tốt lắm rồi, sao có thể mong đợi bọn họ nắm tay nhau cùng tiến lên chứ?
Cửu vương tử không để ý tới ánh mắt của Cáp Luân Sát và Ngột Lực Bạt, thình lình ném ra một quả bom lớn.
“Cô dự định đích thân dẫn quân xuất chính, cổ vũ cho sĩ khí của ba quân!” Đích thân dẫn quân xuất chinh?
Má nó..
Cáp Luân Sát và Ngột Lực Bạt ăn ý cùng chửi thầm trong bụng
Tên nhóc này muốn làm gì vậy? Gã có biết cái gì gọi là..
Tướng ở bên ngoài có thể không nghe theo quân lệnh không hả? Chưa nói đến chuyện khác, Cửu vương tử là chư vương, sau khi gã đích3thân dẫn quân xuất chinh, ba quân rốt cuộc nên nghe theo lệnh của chủ soái hay là nghe theo gã? Nói tới việc dẫn quân đi chiến đấu, Cửu vương tử còn không bằng Nhị vương tử
Nhị vương tử tốt xấu gì cũng từng có tiếng đi chinh phạt bộ lạc, Cửu vương tử lại chẳng biết gì cả
Khiêm tốn mà nói, Cửu vương tử đến tiền tuyến không quan tâm chuyện gì, thoải mái nhường binh quyền cho tướng lĩnh thống soái, không can thiệp vào việc chiến đấu.
Như vậy cũng không được, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu Cửu vương tử không may bị quân địch bắt mắt, vậy rốt cuộc là tới giúp hay gây thêm phiền phức? Lần đầu tiên Ngột Lực Bạt và Cáp Luân Sát đạt được ý kiến thống nhất, ngăn cản Cửu vương tử
“Đại vương, chuyện đích thân dẫn quân xuất chinh có liên quan đến vận mệnh quốc gia, vẫn mong ngài hãy suy nghĩ lại...”
Nếu như có thể đánh thắng thì không sao.
Nếu thua, chư vương bị bắt, bị giết, bất kể sống hay chết cũng đều là đả kích rất lớn đối với sĩ khí của Bắc Cương.
Cho dù nói trên phương diện nào, bấy giờ Bắc Cương cũng còn chưa đến mức phải cẩn chư vương đích thân dẫn quấn xuất chính, chuyện này có thể tránh được thì cứ tránh.
Hai người không biết Cửu vương tử muốn đích thân dẫn quân xuất chinh, trên thực tế là vì có tật giật mình.
Nếu điều tất cả binh lực tới tiền tuyến mà gã ở lại trấn giữ hoàng đình, điều này có nghĩa binh lực bảo vệ bên cạnh gã sẽ giảm đi rất nhiều.
Nếu huynh đệ gã liên thủ đánh lén triều đình, không phải gã sẽ chết chắc sao?
Vừa so sánh, gã thấy chi bằng đi theo đội quân tới tiền tuyến
Thứ nhất là có thể cổ vũ sĩ khí của ba quân, thứ hai còn có thể khống chế được các tướng lĩnh, làm cho cả quân đội giảm bớt sự cấu kết hoặc chia rẽ
Nếu có thể đánh bại Liêu Hi, gã đích thân dân quân xuất chính có lẽ có thể từ vị trí chữ vương lên làm đại vương chân chính!
Lần đầu đích thân dẫn quân xuất chính liền giành được đại thắng, điều này chứng tỏ gì? Chứng tỏ gã mới là đại vương của Bắc Cương, chủ của thiên mệnh được đại thần thảo nguyên lựa chọn! Ngoại trừ Cáp Luân Sát và Ngột Lực Bạt, những đại thần khác đều liên tục đưa ra ý kiến không khác lắm..
Ngài ở lại triều đình đi, đừng nhảy nhót khắp nơi nữa, việc chiến đấu cứ giao cho người lớn, trẻ nhỏ vẫn nên ngoan ngoãn nặn đất đi
Cửu vương tử vừa nghe vậy liền nổi giận, kiên quyết đích thân dẫn quân xuất chinh, mặc cho ai tới khuyên cũng không có tác dụng! Kẻ yêu không thể đối đầu với kẻ mạnh, Cửu vương tử cố ý muốn đích thân dẫn quân xuất chinh, Ngột Lực Bạt và Cáp Luân Sát chỉ có thể trầm mặt đáp ứng
Dù sao đại vương cũng không phải chỉ có một người con trai là gã
Không có Cửu vương tử thì vẫn có một đám vương tử khác đang chờ để lên ngôi
Bắc Cương có diện tích lãnh thổ rộng lớn, phần lớn là thảo nguyên bằng phẳng, sa mạc, sông băng, đầm lầy, nhìn như yên tĩnh nhưng thật ra trong đó ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm
Ra khỏi cửa ải của biên giới Bắc Cương và Đông Khánh, càng về phía Bắc địa hình càng bằng phẳng, phạm vi tầm nhìn cũng thoáng đãng hơn
Đừng thấy Tôn Văn ở Bắc Cương không lâu, nhưng ông đã tìm hiểu và chuẩn bị đầy đủ giống như từng sống ở Bắc Cương hơn mười năm vậy
Khương Bồng Cơ nghiêm túc lắng nghe đề nghị của ông, cân nhắc xem phải tiếp thu hoặc thay đổi điều gì
“..
Tiếp tục tiến về phía trước, địa hình sẽ càng rộng rãi, dãy núi bằng phẳng..
Nơi này rất thích hợp để kỵ binh tập kết xung phong..
Căn cứ theo tin tức do trinh sát truyền về, bọn họ đã dựng doanh trại tạm thời bên bờ Tư Thủy
Ở đây có nguồn nước lớn, địa hình trống trải, không dễ đánh lén...” Khương Bồng Cơ dẫn đầu quân tiên phong và kỵ binh tới nơi trước, phần lớn quân đội và hậu cần còn phải tốn một ngày nữa mới có thể tới nơi
“Tư Thủy?” Khương Đồng Cơ nhìn chằm chằm vào con sông trên bản đồ mà giật mình: “Bắc Cương đóng doanh trại ở bên bờ sông sao?” Tôn Văn không hiểu, nói: “Căn cứ theo trinh sát truyền tin lại thì đúng là vậy.”
Dựng trại đóng quân cũng cần phải chú ý rất nhiều điều, từ việc lựa chọn vị trí và địa hình dựng trại cùng cách phân bố quân đội bên trong doanh trại cũng là một môn học
Không chỉ phải suy nghĩ tới kích cỡ lớn nhỏ và vị trí phương hướng của mỗi doanh trại để đề phòng bị kẻ địch đánh lén, còn phải suy nghĩ xem làm thế nào để bảo đảm tin tức trên chiến trường nhanh chóng được truyền đi
Ngoại trừ những điều này, gần doanh trại cũng phải có nguồn nước sạch
Khương Bồng Cơ day day hai chân mày và hỏi Tôn Văn: “Tái Đạo có biết chiều dài rộng sông Tư Thủy và đầu nguồn của nó không?”
Tôn Văn là người thông minh, Khương Bồng Cơ không cần hỏi rõ ông đã có thể đoán ra được vài phần.
Phong Chấn lắm mưu nhiều kế bên cạnh cũng cân nhắc: “Ý của chủ công là..
Chặn nguồn nước của bọn họ từ đầu nguồn sao? Điều này sợ là không được đâu
Bọn họ hiểu rõ phân bố của nguồn nước Bắc Cương hơn chúng ta nhiều
Chúng ta chặn con sông này, bọn họ có thể chọn một con sống khác
Chúng ta không cản được.” Nguồn nước của Bắc Cương không nhiều, nhưng cũng không phải quá mức thiếu thốn.
Bây giờ vừa mới đầu xuân, khi mùa hạ tới, sông băng ở đầu nguồn sẽ tan ra, nước sông cũng nhiều hơn.
Tôn Văn nhíu mày: “Chẳng lẽ hạ độc?”.
Khương Bồng Cơ tặc lưỡi nói: “Vị trí của chúng ta ở cuối nguồn nước, nếu bỏ độc ở đầu nguồn, binh lính của chúng ta cũng sẽ gặp họa.”