Khương Bồng Cơ nói: “Đừng nói với ta, trước kia huynh chết là bởi vì nguyên nhân này đấy nhé?”
Vệ Từ vẫn có chút không quen
Mặc dù sớm đã bị đối phương nhìn thấu, nhưng chủ công thản nhiên tiếp nhận anh, nhắc đến kiếp trước như vậy, anh luôn cảm thấy là lạ
Loại cảm giác đó, một lời khó mà nói hết được
Nếu thật sự muốn miêu tả bằng ngôn ngữ, thì có lẽ nó tương tự như...
Anh nói với vợ về mối tình đầu của mình vậy? Bệ hạ và chủ công rõ ràng là cùng một người, nhưng Vệ Từ lại cảm thấy quá đỗi hổ thẹn, giống như anh đang bắt cá hai tay vậy
“Không phải.” Vệ Từ chối, mặc dù trong khoảng thời gian đó anh đã rất nhiều lần nghĩ tới cái chết, nhưng lại không ngăn nổi hộ vệ3của bệ hạ phái tới theo dõi mình.
“Ta sẽ không để chuyện như vậy diễn ra lần nữa.” Khương Bồng Cơ nói: “Văn Chứng đã tâm sự với ta, ta thấy huynh ấy nói rất đúng
Về vấn đề lợi ích, không lo nhận được ít mà chỉ lo chia không đều
Nếu như huynh đã từng rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy, thì chỉ có thể trách Khương Bồng Cơ” kia quá vô dụng, không xử lý mọi chuyện một cách công bằng, cho người khác lý do để công kích huynh..
Không bảo vệ được huynh, đó là lỗi của cô ta...”
Vệ Từ quả quyết nói: “Không..
Bệ hạ làm rất tốt, là Từ đã phụ sự kỳ vọng của người.” Khương Bồng Cơ nhíu mày hỏi: “Tại sao lại nói vậy?” Vệ Từ há miệng, sắc mặt tràn đầy vẻ áy náy và tự trách
“Lần1trở lại này, ta đã hiểu ra rất nhiều chuyện..
Sự việc thiên thạch báo hiệu, trách nhiệm phải thuộc về Từ...” Bệ hạ ở kiếp trước không hề thiên vị bất cứ ai, chẳng qua là do bản thân anh quá ngu ngốc, không nhìn rõ thân phận và hoàn cảnh của mình mà thôi.
Mặc dù không công khai, nhưng Vệ Từ thường xuyên qua đêm trong hoàng cung
Anh và bệ hạ có quan hệ thế nào, cho dù hai người giấu rất kĩ, đa số mọi người đều không biết nhưng chẳng lẽ đám người Kỳ Quan Nhượng và Phong Chân lại cũng không đoán ra? Đám mưu sĩ này đều là những con quái vật biết đi, người nào cũng khó đối phó vô cùng.
Bọn họ biết nhưng không nói toạc ra, lựa chọn ngẩm thừa nhận
Bệ hạ không thiên vị, các triều thần8chủ chốt đều lựa chọn ngấm ngầm ủng hộ, vốn nên là tình thể thăng bằng mới phải
Nhưng Vệ Từ lại làm một chuyện hết sức ngu xuẩn! Chuyện ngu xuẩn này, Vệ Từ vừa mới tỉnh ra
Mấu chốt là ở Về thị! Quan hệ giữa anh và Vệ thị không thân, nhưng cũng không đến mức cắt đứt hoàn toàn
Khi biết tin vệ thị suy tàn, anh cũng nghĩ mọi cách để giúp đỡ gia tộc.
Nói là giúp đỡ những vệ Từ không hề dựa vào mạng lưới quan hệ để giải quyết việc riêng, mà ngược lại anh giúp gia tộc tuyển chọn không ít nhân tài, sau khi đào tạo kỹ càng mới tiến cử cho bệ hạ
Chỉ cần có chỗ dựa trong triều thì ngày Vệ thị phồn vinh trở lại chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, những việc9khác anh sẽ không nhúng tay đến nữa
Vệ thị suy tàn vì chiến tranh những danh tiếng vẫn còn, nhân tài cũng không ít
Chỉ cần có cơ hội, vệ thị chắc chắn sẽ trở lại đứng đầu hàng ngũ thế gia
Nhất thời, Vệ thị có khả năng phát triển vô hạn
Vệ Từ tiến cử nhân tài dĩ nhiên là vì muốn tốt cho bệ hạ, những nhân tài này đã được anh kiểm định nghiêm ngặt, đủ khả năng để vượt qua các loại sóng to gió lớn
Ở trong mắt những thế gia khác, đây không phải là điềm tốt gì!
Vệ Từ giúp đỡ gia tộc Vệ thị, chẳng phải là vì muốn củng cố thể lực ngoại thích sao? Đợi đến khi bệ hạ băng hà, chẳng lẽ anh lại không nâng đỡ đứa con mang dòng máu của mình lên ngôi hoàng đế, nắm7giữ triều chính ư? Hoặc âm mưu, giết vị hoàng đế trẻ kia để mình lên ngôi cũng không phải là chuyện không thể
Thảo nào...
Thảo nào sự việc liên quan đến thiên thạch kia, không chỉ có các đại thế gia can thiệp, mà còn thấy cả bóng dáng của các trọng thần và những thân tín mà bệ hạ rất coi trọng...
Đứng ở góc độ của bệ hạ mà suy nghĩ, ngay cả các vị trọng thần cũng không thể dung thứ cho Vệ Từ
Nghĩ tới điều này, sống lưng anh liền đổ mồ hôi lạnh
[Bệ hạ tin tưởng huynh, vậy thì Nhượng cũng tạm thời tin huynh một lần.] [Vệ Tử Hiểu, hãy trông chừng cái tay của huynh, chớ đưa ra quá dài, nếu không đừng trách ta chặt đứt nó!] Người ngoài không biết lại lịch của Khương Bồng Cơ, cho nên bọn họ không biết chuyện thiên thạch báo hiệu không có tác dụng với cô.
Nhưng nếu đổi lại là một hoàng để khác, khi tung ra chiêu này, đừng nói là Vệ Từ phải chết mà ngay cả trên dưới vệ thị cũng phải chôn theo
Nghĩ thông suốt tất cả những điều này, sắc mặt của Vệ Từ trở nên trắng bệch
Đang suy nghĩ xuất thần, giữa hai đầu lông mày đột nhiên bị người khác dùng đầu ngón tay chọc vào, lập tức để lại một vết hồng hồng.
Vệ Từ hoàn hồn, đưa tay lên sờ mi tâm
“Lấy lại tinh thần chưa?” Khương Đồng Cơ thản nhiên nói: “Dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa là được.” Trong lòng Vệ Từ ngổn ngang trăm mối, ánh mắt nhìn Khương Đồng Cơ mang theo vô vàn cảm xúc
“Cả đời này Từ sẽ không bao giờ qua lại với Vệ thị nữa.” Vệ Tử nói: “Nếu vi phạm lời thề..” “Ta biết rồi, không cần phải thể độc.” Khương Bồng Cơ cười khẽ, cô nói: “Chỉ cần huynh nhớ là được.”
Vệ Từ đành nuốt những lời còn dang dở vào bụng.
Hiện giờ nhớ lại quá khứ, anh phát hiện thực ra có rất nhiều chuyện có thể tránh được, nhưng là người trong cuộc là anh lại không nhận ra điều đó
Đang nói chuyện thì có binh sĩ truyền tin đến bẩm báo.
“Lý Giáo úy xin gặp chủ công.” “Hán Mỹ tới rồi sao? Mau cho huynh ấy vào.” Khương Bồng Cơ đứng dậy trở về vị trí chủ vị, ánh mắt tiếc nuối nhìn Vệ Từ
Ở vùng đất quân sự quan trọng này, một chút xíu thời gian ở riêng với Vệ Từ cũng vô cùng quý giá
Một lát sau, lều vải mở ra, bên tai nghe thấy tiếng áo giáp va chạm vào nhau
Lý Uân mặc một bộ áo giáp màu bạc tiến vào.
“Tham kiến chủ công.” Lý Uân không hề phát hiện ra bầu không khí khác lạ tràn ngập bên trong lều, trực tiếp nói: “Khu vực phía ngoài cách doanh trại hai mươi dặm xuất hiện sứ giả của bộ lạc Bắc Cương.” “Sứ giả của bộ lạc Bắc Cương?” Tâm trạng Khương Đồng Cơ khá hơn rất nhiều, trên mặt cũng nở nụ cười nhạt: “Chẳng lẽ bọn họ lại tới đầu hàng?” Lý Uân mở miệng tán thưởng: “Chủ công quả nhiên liệu sự như thần, bọn họ đúng là đến để đầu hàng” Bộ lạc đến đầu hàng lần này có quy mô trung bình, thanh niên trai tráng khoảng tám nghìn người, dân số cả bộ lạc có khoảng mười nghìn năm trăm người
Tổng dân số của Bắc Cương cũng không nhiều, trong một lần mà nhiều người đầu hàng như vậy, nếu giới quý tộc Bắc Cương biết được chắc bọn họ sẽ đau lòng chết mất
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Uân liền cảm thấy thoải mái
Khương Đồng Cơ nhíu mày, cô không quyết định ngay lập tức, mà quay sang nói với Vệ Từ: “Tử Hiếu...” Cô gọi anh, Vệ Từ giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, đứng dậy lấy bản đồ của Bắc Cương mang tới
Tất cả những bản vẽ này đều là tài nguyên chiến lược quan trọng, một số ít là do chính bọn họ lén vẽ, còn hầu hết là vơ vét được từ lãnh thổ của các bộ lạc.
Khương Bồng Cơ mở một tấm giấy bằng da dê ra, xem kĩ nội dung trên đó.
“Tử Hiểu, có điều gì đó không đúng lắm...” Khương Bồng Cơ nói: “Nhưng nhất thời ta chưa xác định được chỗ nào không đúng...”
Nếu nói cô phát hiện ra điều gì đó, chi bằng nói rằng trực giác chiến tranh cho cô biết chuyện này không đơn giản như vậy
“Chủ công có phát hiện gì ư?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta không chắc..
Hán Mỹ, huynh đi bố trí ổn thỏa cho những người đó, ta sẽ đích thân đến gặp sứ giả của bọn họ.” Lý Uân nhận lệnh lui xuống, Khương Bồng Cơ nhìn tờ giấy bằng da dê, ánh mắt hơi lóe lên
Một canh giờ sau, Lý Vân dẫn sứ giả bộ lạc tới gặp Khương Bồng Cơ.
Khi vị sứ giả bộ lạc kia dẫn theo người xuất hiện trong doanh trại, tầm mắt của cô liền dán trên người đối phương, quan sát người đó một lượt từ trên xuống dưới
Sứ giả bộ lạc khẩn cầu muốn quy hàng, mặc dù Khương Bồng Cơ chấp nhận sự quy thuận của đối phương, nhưng vẻ mặt của cô rất lạnh lùng, thái độ hờ hững khiến người khác không hiểu cô đang nghĩ gì.
Có người chủ động đến quy hàng, đây cũng là chuyện vui mà
Lý Vân cũng bắt đầu nghi ngờ: “Chủ công, chẳng lẽ bọn họ có vấn đề?” Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại: “Hán Mỹ, nếu huynh phải dẫn người trong tộc mình đến quy thuận kẻ thù, huynh sẽ có tâm trạng thế nào?”