Một buổi tối trời quang tháng sáu không nóng bức, tiếng muỗi bay vo ve khắp nơi.
"Ba!"
Bàn tay Dương Triếp dừng lại trên cái trán.
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian trở nên an tĩnh.
Nhưng một giây sau.
Ong ong ong...
Con muỗi lại xướng ca kêu rên.
"Chết tiệt! Muốn tao xét xử bọn mày à!"
Dương Triếp mắng xéo một câu.
Ban đêm cứ như vậy trôi qua, buổi sáng tỉnh lại, Dương Triếp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, mê mang nhìn khuôn mặt bản thân ở trong gương, sau đó giật nảy mình.
Chỉ thấy da mặt hắn hiện lên từng vết đốt hồng hồng, thậm chí còn dính cả "thi thể" vài con muỗi trên đó.
"Hình như tối hôm qua mình đã đại khai sát giới, sao chẳng có chút ấn tượng nào vậy."
Dương Triếp bĩu môi, phủi phủi "thi thể" muỗi xuống, sau đó dùng xà phòng rửa qua hai lần.
Thu thập sạch sẽ, mở điện thoại ra nhìn lướt qua.
Mười mấy đầu thông báo được đẩy lên, hơn một nửa là liên quan tới livestream tử vong.
Dương Triếp mỉm cười. Bây giờ hắn đã tập mãi thành quen đối với việc này.
Thay giày, chuẩn bị xuống ăn cơm.
Kết quả vừa đẩy cửa, đại môn sát vách cũng bật mở, một đôi chân trắng mảnh khảnh bước ra, sau đó một cô gái tóc dài dáng người không tệ xuất hiện, quần đùi, áo ngắn tay, mùi nước hoa trên người rất đậm.
Dương Triếp ngửi thấy liền nhăn mũi.
Nói thật, tuy đã ở chỗ này một đoạn thời gian, nhưng hắn còn chưa nhận biết bất cứ người nào sống xung quanh, cũng không có ý định làm quen, bởi vì không có hứng thú.
"Anh cũng ra ngoài à!" Cô gái mỉm cười.
Dương Triếp nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Anh có vẻ không thích nói chuyện? Anh làm công việc gì?"
"Bảo vệ."
Thời điểm Dương Triếp nói ra hai từ này, bên trong đôi mắt cô gái hiện lên một ít cảm xúc xem thường.
"Tốt, người trẻ tuổi cần cố gắng, nhưng càng phải có mộng tưởng..."
Dương Triếp lạnh lùng liếc ngang, không đợi nói xong, liền trực tiếp rời đi.
Cô gái bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình, nhìn bóng lưng lãnh ngạo đã đi xa của Dương Triếp, hừ một tiếng: "Cái tên bảo vệ thối này, cả đời sẽ làm bảo vệ..."
Dương Triếp không cảm thấy làm bảo vệ có gì không tốt, lại nói công việc đối với hắn chỉ là một loại thân phận, một sự che giấu. Nếu mỗi ngày đều làm trạch nam sống trong nhà, gà thấy thế nào? Vịt thấy thế nào? Có khi còn tưởng hắn đang chế bom khủng bố. Cho nên, việc hắn hôm nay dậy sớm còn có một nguyên nhân, hắn có buổi phỏng vấn cho vị trí bảo vệ ở một toà chung cư.
Kỳ thật, hắn cũng từng cân nhắc qua đề nghị của Tô Hề, tuy nhiên nghĩ đến việc sàn đêm nhiều người phức tạp, cuối cùng từ bỏ.
Ăn xong điểm tâm, Dương Triếp đón xe đi tới Phong Cảnh Thuỷ Ngạn, là một nhà trọ khá cao cấp, đắt tiền ở thành phố Thượng Hải, ngay cả cửa chính phòng an ninh cũng được thiết kế mười phần khí thế.
Dương Triếp nhìn thoáng qua trong phòng an ninh, chỉ thấy một bảo an dáng người thấp bé đang ngồi trên ghế, cánh tay phải dường như bị gãy xương, băng bó thạch cao.
"A, chào anh, anh là người đến phỏng vấn, Dương Triếp?" Người bảo an lập tức ra đón.
"Đúng!"
"Là như vậy, tôi bị gãy cánh tay, anh thay vị trí của tôi. Lát nữa, quản lý toà nhà là Vương tỷ sẽ đến ký hợp đồng cùng anh, không có chuyện khác thì tôi xin phép đi trước." Người bảo an lộ vẻ sốt ruột, nhanh nhẩu nói.
Dương Triếp nhíu mày: "Anh yên tâm giao nơi này cho tôi?"
"Dù sao bên trong cũng không có thứ gì đáng tiền..." Người bảo an nói, cái đầu nghiêng nghiêng: "A, xe Audi màu trắng đang tới kia là của Vương tỷ, hai người cứ nói chuyện, tôi đi thu dọn đồ đạc."
Xe Audi chậm rãi đỗ lại, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi từ phía trên đi xuống, tóc xõa qua vai, dung nhan tinh xảo, mặc váy đỏ, thần thái mạnh mẽ.
Vương Nhược San
Điểm PK: 30 (cực đại 33)
Giá trị vũ lực: 20 (cực đại 22)
Dương Triếp nhìn thoáng qua, lúc này cô gái đã đi đến bên cạnh hắn, duỗi cánh tay tuyết trắng mảnh khảnh ra.
"Chào anh, tôi tên Vương Nhược San."
"Chào cô, Dương Triếp."
Cùng lúc đó, người bảo an đi ra, ý cười hiện lên mặt nói: "Vương tỷ, không có chuyện khác thì tôi đi trước."
"Đi đi."
"Anh ta có vẻ gấp."
Vương Nhược San suy nghĩ một chút mới trả lời: "Không gạt anh, cánh tay của hắn bị gãy ở chỗ này, tuy nhiên anh cũng không cần phải lo lắng, nếu có người đến gây rối, anh cứ báo động là được."
Đồng tử Dương Triếp hơi thu lại, bất động thanh sắc hỏi: "Đây chỉ là một cái chung cư, còn có người đến gây rối?"
Bàn tay nhỏ của Vương Nhược San phẩy phẩy chút gió đáp: "Thời tiết nóng nực, vào trong nói đi."
Đơn giản tìm hiểu sơ qua, nguyên lai trên con đường này xuất hiện một đám lưu manh, ban đêm thường xuyên tản bộ tại phụ cận, huýt sáo, đùa giỡn bắt chuyện nữ sinh. Hơn một nửa người thuê phòng ở Phong Cảnh Thủy Ngạn là đến từ bên ngoài, với lại đa phần đều là nữ sinh độc thân tuổi trẻ xinh đẹp. Cho nên mấy tên côn đồ kia liền thường xuyên đến đây, mấy ngày trước còn phát sinh xung đột với bảo an Tiểu Lý. Dương Triếp nghe xong liền đoán được chuyện gì xảy ra với cái tay bị gãy của hắn.
Một tháng tiền lương ba ngàn sáu, không do dự, quyết định nhận việc.
Hắn ngồi trong phòng an ninh, bắt đầu thời gian uống trà, chơi điện thoại, đọc tiểu thuyết.
Ngày đầu tiên rất bình thường.
Đồng nghiệp của Dương Triếp gọi là Tôn Kiêu, tuần này trực ca đêm.
Đảo mắt đi qua ba ngày, bản án Kẻ Móc Ruột hoàn toàn kết thúc, ngẫu nhiên sẽ được mọi người nhắc đến trong quán trà quán rượu nào đó. Tuy nhiên, trên kênh livestream Douyu, rất nhiều người xem đều đang rầu rĩ kêu gào tên Nhà Thiết Kế Tử Vong.
"Ô ô ô, bốn ngày rồi vẫn không có động tĩnh!"
"Đúng vậy, thật nhớ Nhà Thiết Kế Tử Vong!"
"Tối hôm qua bảo bảo lại mất ngủ, streamer, anh đi ra cùng mọi người lảm nhảm tán gẫu đi!"
"Ác bá thôn ta biểu thị hắn sống quá thoải mái, muốn Nhà Thiết Kế Tử Vong đến gãi ngứa cho hắn!"
Dương Triếp thỉnh thoảng sẽ ngồi lướt Douyu, thường xuyên nhìn thấy cư dân mạng thảo luận về Nhà Thiết Kế Tử Vong trong các phòng livestream khác. Kỳ thật mấy ngày rồi không stream, hắn cũng có chút bức bối.
Bất quá, hôm nay hắn chú ý tới một đầu tin tức, phát sinh tại Kiếm Châu, về một cô gái mất tích khi ra ngoài chạy bộ tối hôm qua, sống không thấy người, chết không thấy xác, thân nhân còn phát thông báo tìm kiếm trên Weibo, cảnh sát đã tiến hành điều tra.
Dương Triếp nhìn thời gian, tám giờ tối, Tôn Kiêu sắp tới, chuẩn bị giao ban rời đi.
Đúng lúc này, cộc cộc cộc, truyền đến một trận âm thanh giày cao gót dồn dập, tiếp lấy chính là tiếng huýt sáo, đùa giỡn.
"Mỹ nữ uống một chén không?"
"Mỹ nữ, đồ chơi của anh mười mấy centimet!"
"Lão tử ba mươi phút, để em thoải mái lên trời!"
"CMN, mỹ nữ đang hỏi cô đấy, mẹ nó tai điếc à?"
Dương Triếp nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy một cô gái mặc vớ đen, dáng người cao gầy, không quay đầu lại bước nhanh về phía trước, phía sau có bốn tên thanh niên đi theo, dáng vẻ lưu manh.
Lúc này, một tên đầu trọc vượt lên, bàn tay lớn thò ra hung hăng sờ soạng đùi cô gái trẻ.
"A!"