...****************...
Trên đời này, có một loại nhân vật khiến người ta vừa nghe tới thôi đã tức.
Hắn ta khiến tất cả mọi người tránh xa, thậm chí là chán ghét, mặc dù họ chẳng mắng chẳng chửi bạn.
Hắn ta chỉ gây sự, chọc giận nam chính, đó chính là nhân vật phản diện.
Một loại nhân vật phản diện vừa độc ác, thâm hiểm vừa đa đoan, lắm mưu kế.
Hắn ta tuy vừa đáng ghét, đáng hận như vậy...
Nhưng nếu sở hữu một gia thế khủng khiếp, lại còn có một gương mặt đẹp, nhan sắc tuyệt phẩm.
Còn có rất nhiều cô gái theo đuổi, nhằm leo lên giường hắn ta chỉ để được một bước vào giới thượng lưu, thì sẽ như thế nào?
Suy cho cùng, hắn ta không thiếu bất kỳ thứ gì.
Tiền tài?
Không thiếu!! Gia thế trên trăm triệu bạc tỷ, không lo không có tiền tiêu!!
Quyền lực?
Lại càng không thiếu, vì không ai dám đắc tội, một tay có thể che trời.
Vũ lực?
Hừ, muốn chạm vào một sợi lông cũng khó, huống chi là động tay động chân.
Chỉ thiếu một thứ, chính là tình thương.
Đó có thể đối với những người khác là chuyện bình thường, xảy ra thường xuyên.
Nhưng đối với hắn ta thì ngược lại.
Ba không thương, mẹ không yêu.
Suốt ngày phải sống trong sự giả tạo, chán ghét trong chính căn biệt thự mà hắn ta đang ở.
Nếu, một ngày kia....hắn gặp được một người con gái dịu dàng, xinh đẹp lại tốt bụng giơ bàn tay ra cứu vớt mình lên khỏi hố đen tăm tối, thì sẽ như thế nào?
Biết rõ người con gái đó không thuộc về mình, vẫn tham lam giành lấy từ tay nhân vật chính.
Từ đầu tới cuối, hắn ta chỉ muốn có được nữ chính, có được một mối tình bình thường như những cặp đôi yêu đương khác.
Mặc dù cách làm quen nữ chính, không được hay cho lắm, có chút ép buộc, cực đoan vì thích cô.
Không có được thì hủy hoại!!
Có phải rất đáng thương lại đáng yêu không?
Xin chào, mình là Thẩm Mộng Kỳ, tác giả mới.
Hôm nay, mình sẽ giới thiệu cho các độc giả thân yêu của mình, bộ truyện mới ra.
"Hệ thống phản diện công lược nam chính"
Tên khác: Nam chính hình như thích ta?
Tình tiết không giống như tên, nói công lược thì chi bằng nói tẩy trắng nhân vật phản diện, cướp lấy hào quang nam chính thì đúng hơn.
Chúng ta cùng theo dấu chân của Tống Ôn Trạch để tìm hiểu về cốt truyện nha!!
...****************...
Một không gian toàn màu trắng xoá, mọi thứ xung quanh y như bị tạt sơn vậy....nhìn có chút rợn người.
Tống Ôn Trạch cứ bước cứ bước, càng đi càng xa nhưng không thể nào nhìn thấy điểm cuối.
Cứ như hắn bị nhốt trong một chiếc khối hộp bình phương, không thể thoát khỏi nơi này vậy?
Tống Ôn Trạch quay đầu lại, nhìn về phía trước....thấy bóng hình một người mờ ảo, không rõ hình dạng.
Hắn chạy theo bóng hình kia, vừa chạy vừa gọi - Này!! Đợi với~~! Wey~ Wey~ Nè!!
Tống Ôn Trạch vừa mừng vừa lo, vì không biết bóng hình người trước mặt kia là người hay ma.
Tuy là vậy, nhưng có còn hơn không, ở nơi này một lúc nữa chắc hắn cũng phát điên lên mất.
Nhưng bóng hình đó, hình không nghe thấy, cứ đi không ngoảnh đầu lại, dù chỉ một lần.
Càng đi càng mất hút, hòa vào ánh sáng chói lóa trước mặt rồi tan biến vào hư không.
Tống Ôn Trạch chạy cũng không chậm, vừa kịp nhìn thấy mọi chuyện, sợ hãi hét to một tiếng.
- Ahhhhh~~~!!
Tống Ôn Trạch vừa tỉnh dậy đã ăn ngay một cái gối ôm vô mặt, cứng đờ một lúc.
Chiếc gối ôm không bám được gì trên đó, từ từ rớt xuống đùi Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch lúc này mới bừng tỉnh hẳn, nhìn chú mèo đen đang chống hông chửi mình một tràng dài.
Tiểu Hắc Miêu nói nhiều đến sắp tắt thở đến nơi, vậy mà vẫn có thể giáo huấn hắn suốt cả hai tiếng trời sau đó.
Nói xong cũng là lúc, bảng hệ thống phía sau reng lên âm báo hoàn thành tải dữ liệu.
Tiểu Hắc Miêu không quan tâm hắn nữa, quay đầu nhìn bảng hệ thống trước mặt, làm gì không biết.
Tống Ôn Trạch tò mò, đứng dậy bước tới.
Vì chiều cao có "giới hạn", Tống Ôn Trạch đành phải cúi nửa người xuống nhìn vào màn hình hệ thống trước mặt kia.
Thấy Hắc Miêu thao tác rất nhanh, chỉ để lại những vệt sáng lóa mắt, không thể nhìn rõ trên đó hiển thị gì.
Tống Ôn Trạch đứng thẳng người, ngồi xuống ghế bên cạnh, khoang chân nhìn vật nhỏ làm việc.
Tiểu Hắc Miêu phải mất một lúc lâu mới xong, thấy hắn ngồi đợi mình hỏi - Sao thế?
Tống Ôn Trạch một tay chống cằm, nghiêng người nói - Không!! Chỉ là lâu rồi không thấy mi, chú tâm làm việc đến say mê như vậy?
Tiểu Hắc Miêu cười trừ đáp - Dù sao, đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng của ta và người, không thể lơ là như trước đây.
Tống Ôn Trạch mặt vô cảm hỏi - Không phải mi lên vui hay sao? Sau này sẽ không cần phải giám sát ta làm việc, có thể tự do rong ruổi qua các thế giới, không phải bận tâm bất cứ điều gì.
Tiểu Hắc Miêu thản nhiên ngồi đối diện hắn, khuôn mặt cười toe toét phát ra từ tận sâu trong linh hồn.
Nó nói - Cũng phải cảm ơn người, vì ta hoàn thành tất cả nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Tống Ôn Trạch gật đầu đáp - Uhm~~!!
Tiểu Hắc Miêu ngẩng đầu nhìn trần nhà trên đầu, trôi vào khoảng không gian kí ức, nói - Nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, người là linh hồn mà ta vô tình ký kết. Là linh hồn thứ 1999, ta lúc đó có chút hối hận vì đã chế nhạo và coi thường, sau này tìm hiểu lại mới phát hiện ra cuộc đời khi còn tại thế cũng không mấy tốt đẹp.
Tống Ôn Trạch nghe vậy, khuôn mặt bỗng chốc không thoải mái, không nói thêm lời nào.
Vì dù, lúc còn sống...những dòng kí ức đó, hắn... Không có!!
Thậm chí là một chút ấn tượng, cũng không!!
Lại nhìn Tống Ôn Trạch, ánh mắt có chút man mát đau lòng, nói - Mặc dù, người đã mất đi từng đoạn kí ức đó, nhưng dù sao đó cũng là điều tốt.
Lau đi những giọt nước mắt ướt mi, Tiểu Hắc Miêu nói - Thay vào đó hay ghi nhớ, những kí ức từ lúc đó tới giờ. Sau này nếu có thể hoàn sinh thì hay chăm sóc bản thân thật tốt, không được nhịn ăn, không được thức khuya, không được ăn đồ ăn không đảm bảo chất lượng và dinh dưỡng.
Tống Ôn Trạch hơi khó chịu hỏi - Rốt cuộc mi bị làm sao vậy? Từ nãy giờ nói năng linh tinh cái gì vậy, làm như chúng sắp xa cách tới nơi vậy?
Tiểu Hắc Miêu nhe răng cười, nói - Không phải. Chỉ là ta cảm khái, thời gian trôi thật nhanh, mới cái chớp mắt đã đi gần đến cuối chặn đường này rồi.
Tống Ôn Trạch định nói gì đó, đột nhiên màn hình hệ thống hiện lên trước mặt hắn một dòng chữ với lựa chọn.
《 Tinh~~ Kí chủ có muốn nhận thế giới này không?》
...{Yes} **************** {No}...
Tống Ôn Trạch không do dự mà chọn {Yes}, rồi ung dung nhìn màn hình trước mặt biến đổi.