Hệ Thống Nam Phản Diện Công Lược Nam Chính

****************

Tống Ôn Trạch tức giận tát Thẩm Mộng một cái, trừng mắt hét - Em đang làm cái quái gì vậy hả?

Hắn tức giận như vậy cũng đúng thôi, Tiểu Đản Đản nhìn còn cảm thấy khó chịu.

Huống chi, Tống Ôn Trạch thân là nam nhân bị một tên nhóc hôn, đổi lại là người khác, nhất định sẽ đánh chết đối phương.

Vả lại, đó còn là nụ hôn đầu của Tống Ôn Trạch.

Tống Ôn Trạch bề ngoài thì không quan tâm đến mấy cái nụ hôn đó nhưng, tận sâu trong linh hồn.... hắn vẫn chưa từng thật sự hôn ai.

Trước đây cũng vậy, kể từ lúc kí kết linh hồn với Tiểu Hắc Miêu, làm biết bao nhiêu nhiệm vụ, xuyên qua bao nhiêu là thế giới... hắn vẫn chỉ là một đóa sen trắng, chưa từng trải qua bụi trần.

Giờ thì hay rồi, ngay ngày đầu tiên đến với thế giới này, nhiệm vụ không chỉ theo đuổi nữ chính Sở Vy Vy còn phải công lược nữ phụ Thẩm An, bảo vệ nữ phụ xuyên sách Lâm Uyên Nhung, biết bao nhiêu là nhiệm vụ.

Ai ngờ, chỉ gục đầu ngủ một lát đá bị nam chính kiêm cháu trai Thẩm Mộng, nhân lúc hôn trộm.

Tiểu Đản Đản muốn nói gì đó, đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên rồi một lực hút nào đó, khiến nó không kịp phản ứng.

Từ phía sau, có một bàn tay trắng chui ra trong một vòng tròn nhỏ, Tiểu Đản Đản cứ thế bị tóm đi lúc nào không hay rồi nó cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Tống Ôn Trạch không hề hay biết gì, trong đầu lúc này tràn đầy ý thù địch với Thẩm Mộng.

Thẩm Mộng lãnh trọn cái tát kia, ngồi bệt dưới đất, đầu đập mạnh vào thành giường bệnh, máu chảy từ vết thương rỏ xuống mắt.

Nhíu chặt một mắt, một mắt mở to nhìn Tống Ôn Trạch vẻ mặt hoang mang, miệng mấp máy muốn giải thích.

Đột nhiên, Hàn Dật đang nằm trên giường bệnh khẽ cựa quậy, tiếng rên rỉ kẹt trong cổ họng.

Tống Ôn Trạch thấy cậu sắp tỉnh thì không quan tâm Thẩm Mộng ra sao, nắm lấy cổ tay rồi kéo một đường thẳng ra ngoài hành lang.

Khi đã ra ngoài, Tống Ôn Trạch lập tức buông tay ra, ghé đầu nhìn vào thấy Hàn Dật vẫn còn đang mê man chắc sẽ không tỉnh nhanh được.

Tống Ôn Trạch khẽ thở dài nhẹ nhõm, quay đầu lại thấy Thẩm Mộng đang dựa sát vào lan can, cả cơ thể giống như cọng bún thiu.

Hằn ta lại chẳng có chút tiếc thương gì, một tay chống lên lan can, tay còn lại thì ấn mạnh Thẩm Mộng vào cột trụ cạnh đó hỏi - Mau giải thích đi? Tại sao lại hôn tôi?

Thẩm Mộng vừa phải nhịn cơn đau từ vết thương trên trán vừa giữ cơ thể mình không trượt xuống, nhìn Tống Ôn Trạch co rúm nói - Chú!! Con, con cũng không biết tại sao nữa. Lúc đó, không biết tại sao, ma xui hay quỷ khiến gì, con cũng không biết mình tại sao mình lại làm vậy nữa.

- Đừng có gọi tôi là chú!! Chúng ta không có thân thiết tới mức như vậy. - Tống Ôn Trạch hét lớn, đấm mạnh vào cột trụ.

Thẩm Mộng sợ hãi, im lặng không dám nói gì nữa.

Tống Ôn Trạch cười lạnh, đứng thẳng người rồi khoanh tay nhìn Thẩm Mộng từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi - Cậu! Chắc không phải là gay chứ?

Thẩm Mộng nghe vậy, khuôn mặt thoáng chốc trắng bạch lắc lắc cái đầu nguầy nguậy rồi nói - Con không phải là gay!

Không để Tống Ôn Trạch kịp phản ứng, Thẩm Mộng dùng toàn lực bám chặt lấy hai cánh tay của hắn nói - Chú, chú nhất định phải nghe cháu giải thích. Cháu, cháu, cháu....!!


Tống Ôn Trạch liền giơ tay lên ngăn cản hành động tiếp theo của Thẩm Mộng, không cho cậu nói tiếp liền lập tức lùi lại hai bước.

Thẩm Mộng thấy vậy, ánh mắt có chút đỏ ngầu hỏi - Chú kì thị gay sao?

Tống Ôn Trạch nói - Không tán thành cũng không phản đối, dù sao cũng chả liên quan tới tôi.

Thẩm Mộng tiến lại gần hỏi - Chú? Có phải chú ghét con không? Nếu không, tại sao lại phản ứng mạnh vậy?

Tống Ôn Trạch né tránh, không đáp.

Thẩm Mộng gần như ép sát Tống Ôn Trạch vào tường, túm lấy vạt áo nói như hỏi - Chú? Thật sự ghét cháu tới mức như vậy sao? Ngay cả cái chạm tay đơn giản cũng không được sao?

Nói xong không do dự mà cưỡng hôn Tống Ôn Trạch, Thẩm Mộng che giấu cảm xúc của mình, cố gắng không khóc.

Nhanh chóng thoát khỏi Thẩm Mộng đang hỗn loạn, Tống Ôn Trạch chùi mép rồi nói - Lần này, coi như bị chó cắn đi. Sau này, đừng bao giờ để chuyện tương tự như thế này xảy ra.

Thẩm Mộng muốn nói gì đó, lập tức bị Tống Ôn Trạch ngăn lại.

Tống Ôn Trạch nhìn bầu trời đã tối sầm, lại nhìn về phía phòng học lớp 11a5 vẫn còn sáng đèn.

Ngay lập tức chạy đến đó, hoàn toàn bỏ rơi Thẩm Mộng một mình đứng đó.

Thẩm Mộng nhìn bóng dáng của Tống Ôn Trạch hòa vào bóng tối, thu hồi tầm mắt rồi hỏi - Đã hài lòng chưa?

Phía sau, một thiếu niên cũng đang mặc đồng phục, tay cầm một con rubic đi tới rồi nói - Vẫn chưa xong đâu. Thứ tôi muốn có, từ trước tới giờ đều nhất định phải có cho bằng được, thứ không có được thì sẽ hủy hoại.

****************

Tống Ôn Trạch vừa bước vào lớp, thấy học sinh đều cúi đầu học bài, hoàn toàn không phát hiện ra có người vừa xuất hiện trong phòng.

Nếu hắn không nhớ lầm thì, giờ này là tiết tự học buổi tối. Thường thì giáo viên sẽ không tới, học sinh tự ôn bài nhưng, rất ít lớp có tính tự giác như vầy.

Đến ngay cả Tô Triệt và một bạn cuối lớp hay ngủ gục, bây giờ cũng đang cặm cụi viết bài thì cũng thấy lạ rồi.

Âm thanh sột soạt của mặt giấy khi bút viết trên đó, hòa cùng với tiếng kêu ộp ộp của cóc nhái.

Tống Ôn Trạch để ý, trên bàn của mỗi học sinh đều có một tờ giấy, trong đó ghi chi chít chữ.

Bên cạnh gần như là mấy chồng sách tham khảo, nâng cao,.... giống như đang ở trong một phòng thi.

Tống Ôn Trạch đi từng bước từng bước, tiến tới chỗ Sở Vy Vy nhìn xem cô đang làm gì.

Sở Vy Vy lúc này làm bài đến say mê, cắm cúi viết lời giải cho một bài toán trong sách nâng cao.

Tống Ôn Trạch ngồi xuống, ngay cạnh Sở Vy Vy mà chống cằm rồi nghiêng đầu nhìn.

Sở Vy Vy đang mải làm bài, hoàn toàn không phát hiện ra sự có mặt của Tống Ôn Trạch.


Đột nhiên, Sở Vy Vy mặc dù vẫn cắm cúi viết lời giải, miệng lại hỏi người bên cạnh - Lớp trưởng, bài này khó quá, chỉ tớ đi?

Tống Ôn Trạch còn đang ngơ ngác không hiểu gì, định nói gì đó thì lớp trưởng Lạc Vân ngồi bàn bên cạnh lên tiếng - Mình đã chỉ cậu rồi, cứ áp dụng công thức là ra.

Tống Ôn Trạch quay đầu lại nhìn, lớp trưởng cũng không hề ngẩng đầu lên, tay vẫn hí hoáy viết, nét chữ của cậu ta thật sự rất đẹp.

Tống Ôn Trạch nhìn mà cũng thấy mê, vừa sạch sẽ lại vừa dễ nhìn.

Ngồi được một lúc, tiếng chuông reo tan học cùng vang lên thì Lớp trưởng Lạc Vân đứng dậy, gõ thước vào mặt bàn hô - Kết thúc rồi, mau nộp bài đi.

Cả lớp lập tức đặt bút xuống, Lạc Vân lập tức đi xuống dưới thu hết tất cả tờ giấy kia.

Quay trở lại đến lượt thu bài của Sở Vy Vy, Lạc Vân cũng cúi đầu không hề ngẩng đầu nhìn.

Sở Vy Vy vừa ngẩng đầu lên nhìn, suýt nữa thì giật mình hét lên khi thấy Tống Ôn Trạch ngồi ngay bên cạnh.

Lớp trưởng Lạc Vân nghe tiếng hét cũng giật mình ngẩng đầu nhìn, thấy Tống Ôn Trạch ngồi đó lập tức giấu tập giấy vừa mới thu ra sau lưng.

Tống Ôn Trạch cũng đoán trước được, đứng bật dậy xoay người lại nhìn cả hai - Có ai cho tôi một lời giải thích không?

Cả hai nhìn nhau im lặng.

Sở Vy Vy ôm ngực mình, khi bị Tống Ôn Trạch nhìn lập tức không giấu được vẻ sợ hãi mà lảnh tránh ánh mắt.

Tống Ôn Trạch dựa vào thành bàn, ngồi hờ trên mép bàn rồi khoanh tay nhìn cả lớp hỏi - Còn các em thì sao? Còn có chuyện gì giấu tôi sao?

Lớp trưởng Lạc Vân lên tiếng đáp - Không có! Bọn em chỉ là tham khảo chút thôi.

Tống Ôn Trạch ngửa bàn tay trái ra, hướng về phía Lạc Vân nói - Đưa thầy xem.

Lớp trưởng Lạc Vân do dự một lúc, bàn tay cầm tập giấy khẽ siết chặt lại, rồi sau đó buông ra đưa cho Tống Ôn Trạch.

Tống Ôn Trạch cầm lấy, xem từng tờ rồi hỏi - Đây là, các em tự làm hết sao?

Lớp trưởng Lạc Vân gật đầu, cả lớp cũng gật đầu.

Tống Ôn Trạch bước lên bục giảng, ngồi vào bàn giáo viên rồi lấy bút bi đỏ chấm điểm.

Lớp trưởng Lạc Vân thấy vậy, tò mò rón rén bước lại gần xem rồi rất nhanh sau đó, hơn phân nửa cả lớp đều tụ tập vây xung quanh bàn giáo viên.

Sở Vy Vy vẫn còn hoảng sợ, không dám bước lên đó xem nhưng trong lòng cũng tò mò lắm.

Còn lại thì không quan tâm, tụ tập lại thành nhóm không nói chuyện thì ngủ.


Tô Triệt từ nãy giờ cứ bất an không yên, đứng dậy rồi lại ngồi xuống, rồi lại lo lắng đứng ngồi chẳng yên.

Tống Ôn Trạch chấm điểm xong cũng là 10 phút sau, học sinh lập tức tản ra nhanh chóng.

Ai về chỗ người nấy, ngồi nghiêm chỉnh đợi Tống Ôn Trạch công bố kết quả.

Tống Ôn Trạch cầm tập giấy, đứng dậy nói - Bài các em làm tương đối ổn, phần lớn đều đạt điểm tối đa, không nhiều bạn đạt dưới 80 điểm. Nhưng....!!

Cả lớp đồng loạt nhìn nhau, lắc lắc cái đầu không biết Tống Ôn Trạch đang nói tới ai.

Tống Ôn Trạch không để cả lớp tò mò lâu, lập tức gọi tên một người - Tô Triệt!! Em biết mình bao nhiêu điểm không?

Tô Triệt đang mê man sắp ngủ, đột nhiên có người gọi tên mình thì giật mình bật dậy nói - Em, em cũng đã cố gắng rồi. Chỉ là môn toán, đối với em, nó quá khó!!

Tống Ôn Trạch nói - Là nó quá khó hay do em lười hả?

Tô Triệt im lặng một lúc, nhưng chỉ được một lúc rất nhanh chóng mà đáp - Thầy nghĩ sao vậy? Một học sinh, ngay cả tổng điểm các môn cộng lại không quá 400 điểm, mà thầy nghĩ em giỏi hả?

Tống Ôn Trạch hừ lạnh, không nói gì nhưng lại khiến Tô Triệt có cảm giác bản thân đã bị nhìn thấu hết rồi.

Tập giấy được phát theo tên, người nào người nấy đều nhìn dấu chữ đỏ chi chít như kiến khi xem bài của mình.

Tất cả đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn Tống Ôn Trạch, đồng loạt hỏi - Đây là sao?

Tống Ôn Trạch chỉ cười không đáp.

Thu dọn đồ của mình xong, Tống Ôn Trạch mới nói - Giờ cũng muộn rồi, các em mau về nhà rồi xem kĩ lại, sáng mai tôi sẽ cho các em biết lý do tại sao. Còn nữa, bạn nào biết địa chỉ nhà Hàn Dật không? Nếu có thì cùng theo tôi, đưa người về.

Tô Triệt lập tức xung phong, vừa thấy Tống Ôn Trạch gật đầu thì nhanh chóng thu dọn sách vở vào ba lô rồi vác trên vai.

Tống Ôn Trạch cũng xách cặp đi, cậu ta lập tức chạy theo.

Tống Ôn Trạch đưa cả hai về tận nhà, còn Lâm Uyên Nhung thì được hắn đưa tới bệnh viện gần đó khám.

Vì bị thương khá nặng, Tống Ôn Trạch đành để Lâm Uyên Nhung ở lại đó rồi đi.

***************

Vừa về tới biệt thự Thẩm gia, đã 10 giờ tối.

Tống Ôn Trạch đưa chìa khóa xe cho Triệu quản gia, đang định đi vào thì bị ông ngăn cản - Tống thiếu, bây giờ cậu không lên vào trong.

Tống Ôn Trạch ngạc nhiên hỏi - Tại sao?

Triệu quản gia ngó nghiêng xung quanh rồi thủ thỉ vào tai Tống Ôn Trạch nói - Không biết tam tiểu thư làm gì, lão gia rất tức giận. Lão gia, ông ấy gọi tiểu thư vào phòng sách, bây giờ vẫn chưa trở ra.

Tống Ôn Trạch gật đầu đã biết, tỏ vẻ không quan tâm lắm rồi đi thẳng vào trong biệt thự.

Tống Ôn Trạch vừa bước lên tầng hai đã nghe thấy tiếng quát tháo, đập vỡ đồ đạc.

" Lão già này, chắc không phải tức giận quá mất luôn não chứ? Ngay cả cô con gái duy nhất, cũng không tha sao? "

Lo lắng đi vào trong, lần theo âm thanh thì phát hiện nó ở phòng sách. Nhớ tới lời Triệu quản gia, hắn đột nhiên muốn xem chút

Tống Ôn Trạch mở hé cửa, chui đầu vào trong thấy Thẩm lão gia đang tức giận, giơ gậy đánh ai đó.


Tống Ôn Trạch nhìn phát biết luôn là Thẩm Lan, thầm nghĩ - "Cô ta lại chọc giận lão ta sao? Nữ phụ này có chút cá tính đó chứ? Hợp gu mình, hình như nhiệm vụ công lược người này cũng không khó lắm?"

Nghĩ xong, Tống Ôn Trạch thản nhiên đẩy mạnh cửa bước vào, lạnh lùng nhìn Thẩm Lan đang quỳ rồi nói - Thẩm lão gia, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông, có thể để người không liên làm quan ra ngoài không?

Thẩm Lạc nhìn thấy Tống Ôn Trạch trước mặt, lại nghe thấy hắn có chuyện muốn nói riêng với mình thì không giấu được niềm vui sướng.

Ông không quan tâm Thẩm Lan đang quỳ, trực tiếp đuổi thẳng ra ngoài rồi khóa cửa lại.

Thẩm An vừa vui vừa tức, dậm chân xuống sàn thật mạnh rồi bỏ đi.

Quay lại thấy Tống Ôn Trạch vẫn còn đứng đó, Thẩm Lạc lập tức kéo tay hắn đến gần một chiếc ghế sofa rồi bảo - Tiểu Trạch, con ngồi xuống đi!!

Tống Ôn Trạch cũng không cự tuyệt mà ngồi xuống, để chiếc cặp xách ngay bên cạnh.

Thẩm Lạc ngồi xuống, rót một cốc trà rồi đẩy về phía Tống Ôn Trạch nói - Tiểu Trạch, con uống thử đi! Ba vừa mới pha xong, vẫn còn nóng, cẩn thận bỏng.

Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Buổi tối, cấm uống trà, sẽ rất khó ngủ. Ông không biết sao?

Thẩm Lạc nghe vậy cũng xấu hổ, định vươn tay thu lại chén trà vừa nãy thì Tống Ôn Trạch lập tức ngăn lại.

Tống Ôn Trạch một tay cầm chén trà lên nhấp một ngụm, tay còn lại thì để trên đùi.

Uống xong, đặt chén trà xuống mặt bàn " Cạch " một cái rồi nói - Tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Tôi muốn chuyển ra ngoài sống!

Thẩm Lạc nghe vậy, khuôn mặt vui vẻ bỗng chốc hóa buồn, lo lắng hỏi - Tại sao vậy? Ở đây, có ai bắt nạt con sao? Nói cho ba biết, là ai, để ba sử lý cho.

Tống Ôn Trạch vắt chéo chân, hai tay để trên đầu gối nói - Không có ai! Tôi đơn giản là không thích ở đây, muốn được tự do sống một mình.

Thẩm Lạc muốn ngăn cản, khuyên nhủ một lúc Tống Ôn Trạch vẫn kiên quyết muốn dọn ra ngoài ở.

Tống Ôn Trạch đứng dậy, đeo lại cặp xách rồi nói - Không cần khuyên nữa, ý tôi đã quyết.

Thẩm Lạc mở ngăn kéo tủ đồ ngay cạnh, lấy từ trong đó một cuốn sổ đỏ và một chùm chìa khóa.

Để trên mặt bàn rồi nói - Đây là khu biệt thự Hải Thần, con tới đó ở đi. Sáng mai, ta sẽ cho người dọn dẹp chỗ đó, chiều con qua là được.

Tống Ôn Trạch nhìn rồi lạnh lùng cự tuyệt - Không cần. Tôi sẽ về nhà của mình, không làm phiền cuộc sống của Thẩm gia mấy người đâu. Khỏi lo.

Nói xong, Tống Ôn Trạch liền trực tiếp đi ra ngoài. Khi đến cửa phòng, Thẩm Lạc gọi lại - Tiểu Trạch!! Con muốn bỏ lại ba sao?

Tống Ôn Trạch tức giận, quay lại đấm mạnh vào cửa rồi nói - Ông không phải ba của tôi. Ba tôi chỉ có một và ông ấy đã mất rồi. Sau này, chúng ta, cứ coi như, không có chút, liên quan nào.

Thẩm Lạc nhìn bàn tay kia đã chảy máu, lo lắng muốn lại gần hỏi thì Tống Ôn Trạch lùi lại hai bước, giữ khoảng cách nhất định.

Hắn lạnh lùng nói - Tôi họ Tống, các người họ Thẩm, không thể trở thành một gia đình hoàn thiện được đâu. Ông không xứng đáng với nó.

Quay người, đi được một bước thì Tống Ôn Trạch nói, giọng điệu có chút tiếc thương.

- Trà uống ít thôi, không tốt cho sức khỏe.

Thẩm Lạc lao tới thì đã không thấy Tống Ôn Trạch đâu cả, ngồi xụp xuống đất bất lực hướng ra phía cửa biệt thự.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận