Lạc Lạc bị người phụ nữ đó tát cho một cái mà ngớ ra một lát.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì Lạc Nhu vốn đang khóc lóc một cách nhu nhược ở bên cạnh bỗng vùng lên đẩy bà ta một cái thật mạnh.
“Mẹ đừng đánh em ấy, có muốn đánh thì đánh con đây này…”
Lạc Nhu vốn rất sợ bà ta, thế nhưng nghĩ tới em gái vừa mới có ý định tự sát thì chị ấy lại không thể không ép bản thân phải mạnh mẽ lên.
Thế nhưng trong mắt của người đàn bà kia, Lạc Nhu dù có cố gắng tới đâu thì cũng chẳng là cái thá gì.
Bà ta tát Lạc Nhu một cái đau điếng, đến cái mức mà khóe miệng của Lạc Nhu cũng rướm ra một chút máu.
Chưa dừng lại ở đó, bà ta còn dùng đôi giày cao gót được xỏ ở trên chân đá Lạc Nhu một cái thật mạnh.
“Con nhỏ không được giá như mày tỏ ra dũng cảm cái đếch gì chứ? Đừng để tao tống cổ mày ra đường đấy con ranh con ạ.
”
Lạc Lạc không thể nhìn nổi cảnh tượng này nữa, cô nén cơ thể đang đau nhức, sau đó đứng dậy kéo Lạc Nhu về phía sau mình, che chở cho người chị gái ôn nhu đáng thương này.
Mẹ của nguyên chủ nhìn thấy cảnh tượng này bèn nở một nụ cười khinh miệt.
“Cái gì đây? Chúng mày tính bày trò tạo phản à? Còn bày đặt che chở nhau trước mặt tao? Thực sự là nực cười hết mức.
”
Lạc Lạc không muốn đôi co nhiều lời với người phụ nữ này, cô cũng không đủ sức để đứng quá lâu, cơ thể cô đã bắt đầu kháng nghị rồi.
“Trương Sơ.
” Đúng, người phụ nữ này họ Trương tên Sơ, một beta căm thù Omega đến xương tủy.
“Bà đừng quên tôi sắp trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lăng, tiền bạc sau này của bà đều phụ thuộc vào tôi, đừng có nghĩ đến chuyện đánh đập hay bắt nạt chúng tôi nữa.
”
Trương Sơ nghe vậy thì sượng lại, nhưng sau đó bà ta lại phá lên cười.
“Haha, thiếu phu nhân cái quái gì chứ? Để tao xem mày có thể an ổn ở Lăng gia được bao lâu, đến cái lúc bị Lăng thiếu gia chơi đến tàn phế rồi thì đừng chạy về tìm tao, lúc đó tao nhất định sẽ ném mày ra đường.
”
Nói xong, bà ta lập tức xoay người đi ra ngoài, căn phòng trở lại yên tĩnh một lần nữa.
Ngày hôm sau, người nhà họ Lăng cho người đến đón Lăng thiếu phu nhân của bọn họ.
Trương Sơ đã nhận tiền của gia tộc giàu có đó, thế nên khi vị quản gia của gia tộc đó đến, bà ta lập tức tỏ ra nịnh nọt vô cùng.
“Thưa ngài Vương, con gái tôi đã sẵn sàng rồi ạ.
”
Dù sao cũng là người của gia tộc lớn, tuy chỉ là quản gia nhưng bà ta cũng muốn lấy lòng.
“Phu nhân, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Lạc tiểu thư.
”
Vì chưa chính thức về nhà họ Lăng nên quản gia già vẫn kính trọng gọi một tiếng Lạc tiểu thư.
Tuy cô gái này xuất thân trong một gia đình bình thường, lại bị mẹ bán cho Lăng gia nhưng điều đó không có nghĩa là ông sẽ khinh thường cô gái này.
Đ ây là người duy nhất có tin tức tố tương xứng 100% với nhị thiếu gia, biết được sau này liệu cô ấy có thực sự trở thành phượng hoàng trên cành cao hay không?
Là một người có kinh nghiệm quản gia nhiều năm, ông ta không vội khinh thường người khác như đám người làm mới tới.
Lạc Lạc theo quản gia tới nhà họ Lăng, trước khi đi, Lạc Nhu còn nắm lấy tay cô không muốn buông ra.
“Tiểu Lạc…” Ai ai cũng đã nghe về tin đồn khủng bố về Lăng nhị thiếu gia, thế nên đối với Lạc Lạc, tiến vào Lăng gia không khác gì đi vào ổ sói hang hổ.
“Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.
” Đối với người chị gái duy nhất quan tâm đến nguyên chủ đây, Lạc Lạc vẫn thấy thương cho Lạc Nhu.
Một Lạc Nhu dịu dàng như vậy sao có thể trở thành nữ phản diện số 1 của cả câu chuyện kia chứ.
Lạc Nhu không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn lạc Lạc đi theo đoàn người do Lăng gia phái tới.
- -----
Lạc Lạc được quản gia mời xuống xe, ông ta không nói nhiều, chỉ mỉm cười một cách khách sáo rồi nói.
“Thiếu gia đang chờ tiểu thư trên căn phòng thứ 2 của lầu 3, mời tiểu thư đi vào trong đi ạ.
”
Lạc Lạc biết bản thân không thể trốn tránh.
Cô đi vào trong ngôi biệt thự cực kì rộng lớn của Lăng gia, sau đó đi theo một người hầu gái đi lên phòng.
Hầu gái kia gõ cửa phòng hai cái để báo hiệu cho người bên trong biết rằng người mà nhị thiếu gia cần đã tới rồi.
“Vào đi.
”
Gi ọng người đàn ông trầm khàn vang từ phía bên trong ra khiến cho nữ phụ vụ Beta bên cạnh cô cũng phải co rúm lại, cô gái đó không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám nói bằng giọng lí nhí.
“Tiểu thư, cô mau vào trong đi, nhị thiếu gia đã chờ rất lâu rồi đấy ạ.
”
Lạc lạc hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa đi vào.
“Két…”
Căn phòng tối om không có một đốm sáng.
Khi Lạc Lạc tiến vào, thứ đập vào người cô đầu tiên chính là mùi rượu vang say nồng đậm đặc trong không khí.
Ngay sau đó, cô được kéo vào một vòng ôm cực kì vững chắc và ấm áp.
Khi Lạc Lạc còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì môi người đàn ông đó đã áp xuống, nuốt đi tiếng nói của cô.
“Ưm…”.