Mọi thứ lại chuyển cảnh một lần nữa.
Lần này không phải là chỉ mình chủ thần bị thương mà là sinh linh khắp 3000 thế giới đều đồ thán, tiếng oan ngập trời không ai không biết.
Hoa thần Lạc Lạc vì mang trong người sức mạnh của tổ tiên nên bị những người ở phía trên nhắm tới, họ ép Chủ thần khi ấy mới chỉ là Nguyệt thần phải giao người mà hắn thương ra.
Nhưng Nguyệt thần Lục Dạ lại không chịu, thế nên mới dẫn đến thảm cảnh như bây giờ.
Những nơi mà Nguyệt thần và Hoa thần cai quản đều bị đồ sát.
Trong cảnh hỗn loạn này, Hoa thần Lạc lạc đã quyết định nhảy xuống tru đài, hồn phi phách tán.
Nguyệt thần phát điên mà giữ cô lại nhưng không thể, đương lúc hắn muốn nhảy theo thì lại bị giữ lại.
Hoa thần tự cảm thấy nếu bản thân chết trước, nếu bản thân hồn phi phách tán thì thứ sức mạnh này cũng không còn.
Thà cô để mất nó chứ quyết không để nó rơi vào tay kẻ xấu.
Hoa thần đúng là đã có quyết định như vậy.
Lục Dạ thấy cô nhảy xuống đài diệt thần mà lòng quặn đau, hắn biết chỉ cần nhảy xuống đó thì cũng sẽ hồn phi phách tán, tuy sức mạnh cũng sẽ biến mất theo, nguy cơ cũng được giải trừ nhưng từ đó thế gian này sẽ không còn Hoa thần nữa.
Nhưng điều làm cho Nguyệt thần cảm thấy đội ơn trời đất chính là chính cái sức mạnh đó lại cứu Lạc Lạc một mạng, giúp cô đi vào luân hồi, trở thành người bình thường, tuy cô sẽ mất đi thần cách nhưng chỉ cần sống thì sẽ là một cơ hội mới.
Nhưng thời gian để Lạc Lạc trở lại 3000 thế giới cũng là 1000 năm, trong 1000 năm này, Lục Dạ đã đại sát tứ phương, giết chết hết những người đã dồn hắn và cô vào đường cùng.
Sau khi lên làm Chủ thần, hắn lập tức hồi sinh những người đã chết dưới tay vị Chủ thần cũ rồi sau đó chờ Lạc Lạc trở lại.
Qủa nhiên sau 1000 năm chờ đợi dài đằng đẵng, hắn đã chờ được Lạc Lạc.
Nhưng để có thể sống được ở Thần giới, cô nhất định phải luân hồi qua bốn kiếp, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ để có thể trở lại thế giới của thần và sống một đời bất tử.
Tuy Lục Dạ là chủ thần nhưng lại không thể quyết định được điều này thay cho thế giới, thế nên hắn chỉ có thể tìm cho Lạc Lạc một hệ thống biết nghe lời và cũng hữu ích, không chỉ vậy, hắn còn rơi vào giấc ngủ say.
Trong thời gian đó, hắn đã tách linh hồn của mình ra để đi theo Lạc Lạc tới các thế giới đó.
Tuy nhiên vì sức mạnh của Chủ thần quá lớn nên dù đã phân thần ra thành bốn linh hồn rồi thì hắn cũng khó mà đến thế giới đó, còn hóa vào nhân vật quan trọng trong cốt truyện.
Nếu hắn vẫn xông vào, việc sử dụng thần lực mà không kiểm soát sẽ khiến cho thế giới yếu ớt đó sụp đổ.
Mà điều đó sẽ khiến cho những nhân vật trong thế giới đó vĩnh viễn chết đi.
Thế nên hắn chỉ có thể phong ấn kí ức cùng với thần lực của bản thân, vì có Lạc Lạc trong những thế giới đó, hắn phải cẩn thận hết mức.
Ở mỗi thế giới, kể cả có mất trí nhớ, dù trong thân phận nào, hoàn cảnh nào, linh hồn của hắn nhất định cũng sẽ yêu Lạc Lạc đến chết, nhất định sẽ lo lắng và chu toàn cho cô, nhất định sẽ đội cô lên đầu mà cưng chiều như những gì hắn đã từng làm.
Cứ như vậy đi theo Lạc Lạc tới các thế giới, không cần biết hoàn cảnh ra sao, không cần biết ngày mai như thế nào, hắn vẫn sẽ bảo vệ cô bằng mọi cách.
Theo cô qua 4 thế giới, cuối cùng hắn cũng chờ được Lạc Lạc.
hắn chờ được Lạc Lạc của hắn trở về.
Hắn đã càn quét hết tất cả chướng ngại vật, đã giết hết tất cả những người nên giết để cho cô một cuộc sống yên bình.
Lạc Lạc xem hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, không biết tự khi nào nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô đã lăn dài.
Cô nhớ hết tất cả mọi chuyện rồi.
Cô nhớ lại bản thân của kiếp trước rồi.
Cô cũng đã nhớ được quãng thời gian trước đó đã từng đau khổ tuyệt vọng như thế nào, cũng cảm nhận được tình yêu của Lục Dạ dành cho cô lớn đến ra sao.
Cô đúng là Hoa thần Lạc Lạc, cô cũng đã trải qua đau khổ, trải qua sinh ly tử biệt, thế nên khi được Lục Dạ ôm vào lòng đứng trước bầu trời đầy sao của hệ thống, Lạc Lạc cũng đưa tay ôm lấy người đàn ông đó vào lòng.
Đúng là Lục Dạ đã không quản gian khổ để chờ đợi cô, cũng đã diệt trừ tất cả những người có thể cản trở hạnh phúc của bọn họ.
So với cô, Lục Dạ đúng là đã vất vả và đau khổ đến trăm ngàn lần, đợi chờ một người đến hơn 1000 năm là điều khó khăn đến mức nào kia chứ.
Lục Dạ lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Cảm ơn em đã trở lại.
”
Lạc Lạc cười trong nước mắt.
“Không, là em nên cảm ơn anh đã luôn chờ đợi em mới đúng, quãng thời gian trước đó đã làm anh vất vả rồi.
”
“Không vất vả, tất cả sự chờ đợi đều là đáng giá.
”
- HOÀN-.