Trước mắt người yêu lắp bắp kinh hãi, mắt phượng thon dài trợn tròn, kinh ngạc nhìn bản thân.
Nhìn đến biểu tình kinh ngạc hiếm gặp của hắn, nguy cơ trong lòng Tần Thời Nhạc càng nồng đậm, mím môi, cánh tay dài duỗi ra đem bàn tay trắng nõn thon dài kéo lại gần, ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn bạc, đáy mắt đen tối càng ngày càng nồng đậm, không tiếng động ấm ủ gió lốc.
Mang chiếc nhẫn ở vị trí đặc thù như vậy, phải đại biểu cho ý nghĩa đặc biệt như thế nào đây?
Giữa mày Tần Thời Nhạc chậm rãi nhăn lại, khủng hoảng trong lòng càng lúc càng lớn.
Cảm nhận rõ ràng được lực đạo vuốt ve chiếc nhẫn, Diệp Tư Niên trong lòng nghi ngờ không yên, nhìn người đàn ông cúi đầu nghĩ ngợi gì đó trước mặt, thử hỏi "Tần Thời Nhạc?"
"Hửm?"
Người đàn ông cúi đầu nắm tay hắn, trong âm thanh lộ ra chút mất mát, bả vai rộng lớn suy sụp, cả người giống như bị bao vây bởi cảm giác sa sút, nhìn như con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Diệp Tư Niên đột nhiên ngẩng ra, trái tim có chút đau.
Trở tay nắm lại bàn tay to của anh, một tay khác chậm rãi xoa tóc Tần Thời Nhạc, Diệp Tư Niên buồn cười cong lên khoé môi, áp sát vào lồng ngực khẽ hôn trán anh, giọng nói thân mật, "Tưởng tâm trí anh lại chạy tới chỗ nào chơi!"
Bàn tay ấm áp ở phía sau cổ trấn an nhẹ nhàng xoa xoa, trong lòng ngực là người yêu thân thể thon dài ấm áp, hô hấp tràn ngập hương thơm thanh mát thoải mái, lông mày Tần Thời Nhạc giãn ra.
Dưới lòng bàn tay là người đàn ông ngoan ngoãn, biểu cảm Diệp Tư Niên càng thêm mềm mại, kéo kéo lỗ tai anh, lẩm bẩm nói nhỏ "Cái này không phải như anh tưởng tượng.
"
"Không phải người khác đưa?" Tần Thời Nhạc nhấp môi, thanh âm trầm thấp, trong giọng nói mang theo chút cẩn thận cùng bất an cố gắng che giấu.
"Là anh đưa em sao?" Diệp Tư Niên xoay đầu, hô hấp phả ra bên gáy Tần Thời Nhạc.
"Không có! " Âm thanh lại lộ ra chút sa sút, ánh sáng trong mắt cũng tối xuống vài phần.
"Vậy còn không phải là được rồi sao!" Diệp Tư Niên bất đắc dĩ mà đè lại bờ vai của anh, muốn kéo khoảng cách, lại bị Tần Thời Nhạc nhạy bén phát hiện càng ôm chặt hơn, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể tiếp tục tư thế bị người ôm chặt vào lòng, tức giận nói, "Anh không đưa thì ai có thể đưa? Đây là đồ vật cá nhân của em, đeo chơi thôi.
"
Được người yêu trả lời, tất cả cảm xúc mất mát của Tần Thời Nhạc chậm rãi tan biến, anh ôm chặt lấy Diệp Tư Niên, đầu chôn bên gáy hắn, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, ở trong mắt anh Diệp Tư Niên tất nhiên là tất cả đều tốt, anh cảm thấy sẽ không có ai không yêu Diệp Tư Niên? Phụ nữ đàn ông toàn thế giới đều là tình địch! Cho nên khi nhìn thấy nhẫn trên tay hắn mới có thể lo lắng như vậy.
Nhưng mà hiện tại, người yêu hoàn hảo trong lòng anh vậy mà nói ngoài anh ra sẽ không ai đưa nhẫn cho hắn!
Anh tất nhiên là không muốn người khác mơ tưởng đến người yêu của mình, nhưng mà khi nhìn thấy hắn vì an ủi anh mà nói như vậy, nội tâm vẫn là tràn đầy ngọt ngào.
"Anh sẽ đối tốt với em!" Tần Thời Nhạc hít sâu mùi hương trong trẻo thoải mái quen thuộc trên người Diệp Tư Niên, hai cánh môi khô ráo cọ cọ vành tai mềm mại, thanh âm khàn khàn, "Sẽ đối tốt với em cả đời.
"
Diệp Tư Niên cũng yên tĩnh lại, tư thế ôm nhau làm cho hắn không cần che giấu biểu tình, vì thế hiếm có trên mặt mà thể hiện sự mê mang.
Tần Thời Nhạc khiến cho hắn cảm thấy quá mức nghiêm túc trịnh trọng, vượt xa tưởng tượng của hắn, cùng với dự đoán tình huống hai người tùy thời có thể chia tay trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau.
Sau khi theo hệ thống luân hồi đến hàng trăm thế giới, hắn gặp qua đủ loại sắc thái của tình yêu, những cặp tình nhân bị dụ hoặc đến nỗi tan vỡ, tuy rằng không tự mình trải qua, nhưng trong lòng vẫn sẽ sinh ra phòng bị.
Hắn trải qua nhiều thế giới, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc trải qua hình thức ở chung của các cặp tình nhân, cũng không biết trình tự phát triển của tình cảm, thậm chí không có chính thức yêu một người.
Tần Thời Nhạc là con mồi hắn sau khi thoát khỏi sự khống chế của hệ thống gấp gáp thu vào túi, anh đối với hắn là một sự tồn tại đặc thù, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, giống như trong suy nghĩ của hắn, chỉ là giải quyết nhu cầu, hắn thậm chí còn không nghiêm túc nghĩ tới tương lai của hai người.
Hắn chưa từng nghĩ tới, bọn họ còn có tương lai.
Diệp Tư Niên gắt gao dùng sức ôm sóng lưng rộng lớn của người đàn ông, trong lòng đột nhiên tràn đầy áy náy.
Yêu là một loại cảm xúc của cả hai, không chiếm được sự đáp lại cũng vô cùng khiến người bi thương.
Cho nên anh mới như vậy mà cảm thấy bất an đi? Chỉ là sự bất an của anh lại giấu kĩ dưới lớp vỏ bọc mạnh mẽ tự tin, vậy mà làm cho hắn không phát hiện ra, cho tới lúc này mới đột nhiên bộc phát.
Diệp Tư Niên vỗ vỗ bả vai của anh, ý bảo anh buông hắn ra.
Tần Thời Nhạc không tình nguyện trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn buông ra.
Đối diện với ánh mắt có chút ướt át, vành tai Diệp Tư Niên đỏ hồng, tháo chiếc nhẫn xuống bỏ vào trong tay Tần Thời Nhạc, ho nhẹ một tiếng nói, "Đeo lên cho em đi.
"
Tần Thời Nhạc ngơ ngác mà nhìn chiếc nhẫn màu bạc trong lòng bàn tay hắn, có chút không kịp phản ứng.
"Nhanh lên!" Diệp Tư Niên thẹn quá thành giận đá chân anh một cái, mắt phượng trừng lớn.
Thân thể nhanh hơn ý thức, Tần Thời Nhạc nắm chặt tay trái của Diệp Tư Niên, nhanh chóng đeo lên ngón áp út.
"Tốt.
" Diệp Tư Niên khẽ nâng cằm rụt rè ngắm nhìn tay trái, phát hiện không có gì khác nhau, lại như có gì đó không giống.
Tần Thời Nhạc lúc này mới có phản ứng lại, nhanh như chớp lại lần nữa bắt lấy tay Diệp Tư Niên, sự sung sướng trong lòng không thể ngăn được, anh thậm chí có chút tay chân luống cuống, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng bình phục lại tâm tình, thành kính cúi đầu trên chiếc nhẫn nhẹ nhàng đặt nụ hôn.
Diệp Tư Niên mím môi nhìn động tác của anh, cảm nhận rõ ràng sau khi được anh hôn xuống, chỗ vị trí chiếc nhẫn hơi nóng lên.
- -----------------------
Lý Phi Ngôn mặc tây trang thẳng thớm, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng họp.
Từ khi trọng sinh tới giờ, cậu ta vẫn luôn thực hiện kế hoạch trả thù, giữa đường mặc dù có chút suy sụp, nhưng cuối cùng ông trời cũng không phụ người có tâm!
Từ lúc đó tới giờ, thế lực của Diệp Liễu dưới sự trả thù của cậu ta và Dương Tuấn gần như tan rã, bản thân Diệp Liễu vẫn luôn nằm liệt trên giường, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của bảo mẫu, trải qua những ngày tháng không có tôn nghiêm.
Mà người vốn kiêu ngạo như tam tiểu thư nhà họ Tào hiện tại đối với cậu ta tránh còn không kịp, một nhà họ Diệp to lớn như vậy, sớm đã hoàn toàn sụp đổ.
Đáy mắt xẹt qua một tia khoái cảm trả thù thành công, Lý Phi Ngôn nhếch khoé miệng, lộ ra nụ cười lạnh trào phúng.
Cậu ta đương nhiên biết Diệp Liễu hiện tại đang điên cuồng tìm kiếm dị năng giả hệ chữa trị như cậu ta, nhưng cậu ta một chút ý niệm giúp đỡ đều không có.
Nhìn người đã từng phản bội thương tổn cậu ta dần dần sa vào vũng bùn, nhìn ông ta vì giãy giụa tìm mọi cách sống sót cho đến tuyệt vọng, loại khoái cảm này so với trực tiếp giết người càng làm cậu ta thêm kích động.
Tư thế ưu nhã vuốt phẳng nếp gấp không tồn tại ở tay áo, Lý Phi Ngôn từng bước đi đến bàn hội nghị, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Những người từng đắc tội với cậu ta kiếp trước từng người đã trả giá, chỉ còn mình Diệp Tư Niên.
Cậu ta muốn nhìn xem thiếu gia nhà họ Diệp sẽ đau khổ xin tha như thế nào, sau đó, lại hung hăng đem hắn đẩy xuống vực sâu.
Âm trầm nơi đáy mắt càng ngày càng nồng đậm, khoé môi nhếch lên nụ cười tự đắc.
Tần Thời Nhạc nhìn Lý Phi Ngôn tiến vào, không kiên nhẫn nhíu mày.
Lý Phi Ngôn giống như không nhìn thấy anh mất kiên nhẫn, thong thả ung dung ngồi xuống, ánh mắt nhẹ nhàng liếc trợ lý phía sau.
Đáy mắt tràn đầy khẩn trương, trợ lý vội vàng đem hộp thiếc tinh xảo đưa cho Lý Phi Ngôn.
Lý Phi Ngôn đem hộp đẩy về phía Tần Thời Nhạc, ánh mắt mang theo đắc ý cong môi, "Nói vậy Tần tướng quân đã biết, viện nghiên cứu của chúng tôi hôm qua đã nghiên cứu thành công vắc - xin phòng bệnh tang thi.
"
Ánh mắt Tần Thời Nhạc tối đen, nặng nề mà nhìn hộp trước mặt, lạnh lùng nói, "Cậu đây là có ý gì?"
"Chúng tôi nguyện ý vì anh cung cấp vắc-xin phòng bệnh.
" Lý Phi Ngôn cơ hồ là không che giấu được sự đắc ý.
"Cậu muốn cái gì?" Tần Thời Nhạc nhìn Lý Phi Ngôn ở đối diện sắc mặt kích động dữ tợn, híp mắt lại không có ý tốt.
Lý Phi Ngôn hưng phấn liếm liếm môi, tư thế ưu nhã nguyên bản cũng biến thành đôi tay nắm chặt, nói "Rất đơn giản, tôi chỉ muốn một người.
"
Tần Thời Nhạc nhìn sâu vào đôi mắt mang theo điên cuồng của Lý Phi Ngôn, giọng nói mang theo lạnh lẽo, " Cậu muốn Tư Niên?"
Trong đầu có đủ loại kế hoạch điên cuồng muốn ở trên người Diệp Tư Niên thực nghiệm, Lý Phi Ngôn căn bản chưa phát hiện người đàn ông đối diện không thích hợp, ngược lại càng thêm kích động mở miệng, "Đúng! Tôi muốn hắn!"
Đời trước cũng như đời này, cậu ta ở viện nghiên cứu không biết sống bao lâu, các loại thực nghiệm trước kia làm cậu ta căm thù đến tận xương tủy hiện tại trở nên vô cùng đáng yêu mê người, những thân thể run rẩy giãy giụa ấm áp tràn đầy máu tươi làm cậu ta dần dần trầm luân, cậu nghĩ, ở trên người kẻ thù tiến hành thực nghiệm càng khiến cho người vui vẻ.
Đáng tiếc chính là, hiện tại trừ bỏ cha con nhà họ Diệp, những kẻ thù kiếp trước không chết cũng bị tàn phế, ngay cả một chút giá trị thực nghiệm cũng không có.
Quả nhiên!
Suy đoán được chứng thực, Tần Thời Nhạc đột nhiên đứng lên, tầm mắt hung hăng sắc bén như đao nhìn vẻ mặt đầy si mê của Lý Phi Ngôn, sự tức giận tăng vọt cực điểm.
Lại là một tên mơ tưởng Diệp Tư Niên!
Muốn từ trong tay anh đoạt đi Diệp Tư Niên?
Nằm mơ!
Thanh âm ghế bị xô ngã rốt cuộc làm Lý Phi Ngôn tỉnh táo từ cảm xúc cuồng nhiệt trong lòng, bị người nhất quyết cự tuyệt làm sắc mặt cậu ta cực kì khó coi.
Gắt gao cắn răng, ánh mắt Lý Phi Ngôn dữ tợn nhìn chằm chằm hộp trước mặt.
Tần Thời Nhạc!
Nếu là chính anh lựa chọn, đến lúc đó cũng không thể hối hận!
Chỉ cần tin tức cậu ta nghiên cứu thành công vắc-xin phòng bệnh được tung ra, sẽ có rất nhiều người để cậu ta sử dụng.
Cho dù trong tay Tần Thời Nhạc có thế lực cường đại nhất trong căn cứ, đến lúc đó còn không phải sẽ sụp đổ?
Bây giờ là mạt thế, còn có thứ gì có thể so với vắc-xin phòng bệnh càng dụ người hơn nữa?
Có lẽ Tần Thời Nhạc có thể khiến bọn họ no bụng, nhưng chính mình, lại có thể cho bọn họ hy vọng.
Từ lúc vắc-xin phòng bệnh nghiên cứu thành công, toàn bộ thế giới này, đã quỳ xuống dưới chân cậu.
Một kẻ hèn ở Cảnh thành, một kẻ hèn như Tần Thời Nhạc!.
Lý Phi Ngôn nhắm mắt lại, chậm rãi gợi lên nụ cười.
- ---------------------
Diệp Tư Niên vừa lòng vỗ tay, nhìn từng người xung quanh vẻ mặt chờ mong, nói "Số liệu thực nghiệm biểu hiện thành công, có thể bắt đầu sản xuất.
"
"Aaaaa" "Vạn tuế!" "Thành công!" "Thành công!"
Nhìn một đám mặc áo blouse trắng ngày xưa nghiêm túc lại chất phát ở bên trong phòng thí nghiệm tràn đầy thiết bị bộ dáng tràn đầy hưng phấn không thể kiềm chế, tươi cười trên mặt Diệp Tư Niên càng thêm rạng rỡ.
Trải qua thời gian một năm, hắn nhìn phòng thí nghiệm phát triển ngày càng lớn mạnh, nhìn từng cá nhân được hắn đưa về, nhìn bài toán khó của bọn họ được giải, cho đến giờ phút này, rốt cuộc đã thành công!
Cho dù là Diệp Tư Niên cũng không nhịn được kích động trong lòng.
Làm hắn nhịn không được muốn tìm một người cùng chia sẻ niềm vui này.
Ngón tay thon dài theo bản năng xoa nhẹ chiếc nhẫn ngón áp út, Diệp Tư Niên ngăn lại trợ thủ đầy mặt tươi cười, mắt phương thon dài loé sáng, "Đi tìm Tần tướng quân!"
Tiểu trợ thủ kích động nước mắt dâng trào, nghẹn ngào nói "Được, Diệp thiếu, cảm ơn!.
Cảm ơn ngài!"
Buồn cười vỗ vỗ tiểu trợ thủ vẫn còn là một người trẻ tuổi, Diệp Tư Niên nhìn một đám vui như lễ hội, chần chừ mở miệng nói, "Muốn ở lại chơi không?"
Tiểu trợ thủ do dự một chút, không muốn ở trước mặt thần tượng nói dối, vì thế hùng hồn mở miệng nói, "Được.
"
Sắc mặt Diệp Tư Niên có chút lúng túng, nhưng niềm vui muốn tự mình chia sẻ với người yêu vẫn chiến thắng sự hổ thẹn khi lừa gạt đứa nhỏ, hắn sờ sờ chóp mũi, "Đúng lúc, tôi tìm Tần tướng quân có chút việc, nếu không tôi thay cậu đi?"
Tiểu trợ thủ hai mắt sáng lên!
"Đi chơi đi!" Diệp Tư Niên vỗ vỗ đầu cậu, cười xem cậu chạy vào trong đám người, lúc này mới thở dài một hơi.
Xoay người đi nhanh đến cửa phòng thí nghiệm, Diệp Tư Niên nghĩ đến phản ứng của Tần Thời Nhạc, tươi cười trên mặt cũng càng ngày càng sáng lạn.
Cùng người yêu chia sẻ niềm vui, nghĩ lại cũng có chút kích động a!.