Thẩm Nghênh bị hệ thống "ngược văn" mạnh mẽ ràng buộc, nhưng cô không cảm thấy có gì cần bận tâm hay mâu thuẫn.
Cô vừa trải qua một cú sốc lớn, giờ chẳng muốn cố gắng vì bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn sống lười biếng qua ngày.
Nếu có thêm điều kiện vật chất để hưởng thụ, thì càng tốt.
Vì vậy, Thẩm Nghênh cảm thấy bản thân rất hợp với hệ thống "ngược văn", liền đồng ý ràng buộc ngay lập tức.
Điều này làm hệ thống hơi bất ngờ, vì bọn họ vốn nổi tiếng là khó chơi, thường chọn những người chơi đang cận kề cái chết, rồi ép buộc họ tham gia bằng cái giá sinh mạng.
Đây là lần đầu tiên có người đồng ý ngay mà không cần bất cứ sự dọa dẫm hay dụ dỗ nào.
Chuyện suôn sẻ đến mức khiến hệ thống muốn đi thử vận may mua vé số.
"...Được rồi.
Nếu ký chủ đã đồng ý ràng buộc, hệ thống sẽ mở nhiệm vụ tiếp theo."
Thẩm Nghênh tỏ vẻ chẳng vấn đề gì, thậm chí còn hỏi: "Vậy sau khi ràng buộc, ta xem như chính thức làm việc rồi chứ? Hệ thống các ngươi không dễ dàng đuổi ký chủ đâu nhỉ?"
Hệ thống nghe thế thì có chút xúc động.
Trước nay người chơi nào cũng nôn nóng muốn gỡ ràng buộc, đây là lần đầu có người lo lắng bị hệ thống đuổi.
Cảm tình của hệ thống với ký chủ mới này tăng vọt, vội vàng trấn an: "Ký chủ yên tâm, chúng tôi không thể tự ý hủy bỏ hợp đồng với người chơi."
Tất nhiên, nếu người chơi muốn rời khỏi hệ thống thì phải trả một khoản tích điểm rất cao.
Thẩm Nghênh suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Đây là cách hệ thống giữ quyền ràng buộc, nâng ngưỡng tích điểm để người chơi khó lòng thoát ra.
Thông thường, một người chơi làm xong nhiệm vụ có thể kiếm được vài nghìn điểm tích lũy là đã tốt lắm rồi, nhưng muốn rời khỏi hệ thống thì cần đến cả triệu điểm tích lũy.
Nhận ra mình không phải lo chuyện thất nghiệp, Thẩm Nghênh cười: "Bắt đầu thôi."
Giây tiếp theo, cảnh xung quanh thay đổi đột ngột.
Thẩm Nghênh xuất hiện trong một con hẻm tối tăm, lúc này trời đang mưa tầm tã.
Tay cô cầm một chiếc ô, đứng cạnh một đống túi rác màu đen, còn dưới đất là một người đàn ông ướt sũng nằm sóng soài.
Áo sơ mi đen của anh ta vì ướt nên dính sát vào người, để lộ thân hình rắn rỏi, dù ánh sáng yếu vẫn có thể nhìn thấy nét mặt điển trai và đường nét rõ ràng.
Thẩm Nghênh ngượng ngùng, vội bước tới đỡ người đàn ông dậy, rồi theo ký ức của nguyên chủ đưa anh về nhà.
Vừa mừng thầm trong lòng, cô vừa khách sáo nói với hệ thống: "Các ngươi chu đáo thật đấy, chưa gì đã phát cho ta một anh chàng đẹp trai."
"Cứ yên tâm, đã là một phần của hệ thống, ta tuyệt đối không phản bội.
Ta sẽ tận tâm làm việc...!vì các ngươi, à không, vì chàng trai này."
Hệ thống sững sờ, sau đó mới nhận ra cô nàng ngốc nghếch này tưởng đây là "phúc lợi khởi nghiệp".
“…Đây chính là nam chính, nhiệm vụ đã bắt đầu rồi.”
Ngay sau đó, hệ thống truyền toàn bộ cốt truyện của thế giới này vào đầu Thẩm Nghênh.
Vừa đặt người đàn ông lên giường, cô đã nhận được một loạt thông tin về câu chuyện, như thể từng dòng chữ đang ùa vào tâm trí.
Thì ra đây là một cuốn tiểu thuyết đầy kịch tính và bi thương.
Trong đó, nữ chính vào một đêm mưa khi đang ra ngoài vứt rác, tình cờ cứu được Lộ Lâm Nguy, một ông trùm quyền lực vừa bị người khác ám hại.
Kể từ đó, một tia sáng le lói trong trái tim lạnh lẽo và cố chấp của anh ta, nhưng đối với nữ chính, đây lại là khởi đầu của bi kịch.
Lộ Lâm Nguy dưới danh nghĩa “cảm kích” đã đưa nữ chính về sống chung, nhưng thực chất lại giam cầm cô bên mình, khiến cô không lúc nào thoát khỏi cảm giác bị giám sát và khống chế.
Người xung quanh anh ta xem thường cô gái yếu đuối, thân phận tầm thường này, và luôn tìm cách làm khó cô.
Nhưng vì tính cách nhu mì, nữ chính chỉ biết nhẫn nhịn và chịu đựng.
Kẻ thù của Lộ Lâm Nguy cũng vì sự hiện diện của cô mà tìm thấy điểm yếu của anh, từ đó bày đủ mọi trò lừa gạt, lợi dụng, bắt cóc, thậm chí ám sát.
Mỗi lần như vậy, dù có thoát chết trong gang tấc, nữ chính vẫn phải chịu những tổn thương không thể chữa lành.
Đến cuối truyện, cô đã chịu quá nhiều đau đớn, sức khỏe suy kiệt, phải sống quãng đời còn lại trên xe lăn.