“Còn mấy lời về ngoại hình, học vấn là do gần đây mọi người xem một bộ phim thần tượng, lúc nghỉ giải lao thì bàn tán về nữ chính thôi mà.”
Thẩm Nghênh nhướn mày: “Ở đây còn nhắc đến Lộ tổng nữa.”
Bà hầu già cười tủm tỉm: “Đúng vậy, nam chính trong phim họ Lục, không phải cùng họ với Lộ tiên sinh chúng ta đâu.”
“Nếu Thẩm tiểu thư không tin, có thể tra lại tên phim mà chúng tôi xem.”
Mấy người hầu này, sau khi chứng kiến tài năng tố cáo của Thẩm Nghênh từ lần đầu tiên, đã học cách cẩn thận hơn.
Những gì họ nói đều đã chuẩn bị sẵn đường lui, vì thế ngay cả khi đứng trước mặt Lộ Lâm Nguy, họ vẫn giữ bình tĩnh, không chút chột dạ.
Bà hầu già nói xong còn quay sang Thẩm Nghênh nở nụ cười xin lỗi: “Chúng tôi không ngờ Thẩm tiểu thư lại hiểu lầm như vậy.”
“Thẩm tiểu thư luôn giữ phong thái tao nhã, sao có thể liên tưởng những lời đó đến mình chứ?”
“Hơn nữa, Thẩm tiểu thư là nhân viên chính thức do Lộ tổng đích thân tuyển dụng.
Tuy công việc có khác nhau, nhưng dù sao cũng đều là làm việc cho Lộ tổng, sao có thể đem mình đi so với nhân vật nữ chính trong mấy bộ phim thần tượng được?”
“Nói đi cũng phải nói lại, đúng là chúng tôi có hơi thiếu sót trong cách ăn nói.
Mặc dù Lộ tổng không có ở nhà, chúng tôi cũng không nên sơ suất như vậy.”
Những lời nói đó vô cùng khẩn thiết, biểu cảm cũng thành khẩn không kém, khiến cho nếu Thẩm Nghênh không phải là người trong cuộc thì có khi còn tưởng mình đang vô cớ gây chuyện.
Thẩm Nghênh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, ta cũng thấy ở đây chẳng có từ nào nhắc đến ta cả, có lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều.”
“Cho nên ta mới gọi đệ đệ của ta lên.”
Đám người hầu nghe vậy thì giật mình, một số người đang nghĩ mình nắm chắc phần thắng cũng thoáng chút xao động.
Nhưng ngay sau đó lại trấn tĩnh, thầm nhủ rằng cô gái này xảo quyệt thật đấy, nhưng thằng em trai kia thì chưa chắc đã hiểu hết mọi chuyện, nên có thể không phải là vấn đề gì lớn.
Vừa mới nghĩ vậy, đã thấy Thẩm Nghênh chậm rãi lấy ra một cây bút ghi âm mini khác.
Cô bình tĩnh nói: “Đệ đệ của ta từ nhỏ là bảo bối trong nhà.
Bất kể ở đâu, ta cũng luôn muốn theo dõi sát sao, chỉ sợ nó ở một mình lại xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nếu mà có chuyện gì không hay, nhà họ Thẩm của ta làm sao chịu nổi?”
“Vì vậy, khi nó ra ngoài một mình, ta luôn gắn thiết bị ghi âm theo dõi trên người nó.”
Thẩm Diệu nghe đến đây thì cả người chấn động, nhìn chị mình với ánh mắt như nhìn người biến thái.
Lúc này, Thẩm Nghênh đã nhấn nút phát ghi âm.
Âm thanh vang lên rõ ràng, đúng như Thẩm Nghênh đã dự đoán.
Những lời nói xúc phạm trực tiếp nhắm vào Thẩm Diệu, rất rõ ràng và khó lòng chối cãi, bởi đám người hầu không hề biết cậu đang ghi âm lại mọi thứ.
Trong đoạn ghi âm, những lời chế giễu về "bảo bối của nhà họ Thẩm" được lặp đi lặp lại, thậm chí có những câu cố tình nhấn mạnh khiến người nghe không khỏi thấy cay đắng.
Đối diện với bằng chứng rành rành này, sắc mặt của đám người hầu bắt đầu tái mét.
Thẩm Nghênh tranh thủ thêm dầu vào lửa, nói với Lộ Lâm Nguy: “Lúc trước có thể là do ta suy nghĩ quá nhiều.”
“Nhưng bây giờ trong đoạn ghi âm này, họ gọi đích danh và dùng những lời lẽ châm chọc ác ý nhắm vào đệ đệ của ta, thậm chí Lộ tổng đây cũng biết rõ những lời đó.”
“Ngài nghĩ sao, Lộ tổng?”
Lộ Lâm Nguy ánh mắt sắc lạnh quét qua đám người hầu trước mặt.
Chẳng phải hắn đã nghe những lời này từ cô suốt ngày đêm khi ở nhà cô hay sao? Cô luôn dùng những lời như vậy để dỗ dành cậu em trai ngốc nghếch.
Lộ Lâm Nguy lúc này mới nhận ra rằng đám người hầu của mình không hề ngoan ngoãn như anh vẫn tưởng.
Anh giữ Thẩm Nghênh ở lại đây, ngoài mặt giả vờ như không để ý, nhưng thực ra bất kỳ ai có chút đầu óc cũng hiểu rõ sự thật.
Vậy mà đám người này lại dám nhắm vào chính người mà anh mời đến?