Sự nhận thức này khiến anh vừa tức giận, vừa cảm thấy khó chấp nhận.
Trong khi đó, Thẩm Nghênh vẫn tiếp tục than thở, cô kéo Thẩm Diệu lại gần mình, nói với Lộ Lâm Nguy: “Khi dễ ta thì không sao, ta là người trưởng thành rồi, sớm đã hiểu rằng cuộc sống không dễ dàng, nơi làm việc cũng đầy khó khăn và phức tạp.”
"Nhưng em trai ta, ngươi cũng biết tính nó rồi đấy, vừa ngây ngô lại thật thà.
Nhớ lúc trước Lộ tổng đến nhà ta, thằng nhóc này tận tâm tận lực chăm sóc, thế mà giờ lại nhận được toàn khinh thường và nhục nhã."
"Sớm biết thế đã chẳng cho nó đến đây.
Còn nhỏ, trung học còn chưa tốt nghiệp, giờ lại phải chứng kiến nhân tâm hiểm ác, xã hội khắc nghiệt như vậy.
Ngươi nhìn nó xem, giờ trông chẳng khác gì cái cây héo, không biết sau này về phải bao lâu mới hồi phục được."
"Nếu chuyện này ảnh hưởng đến việc nó thi vào Thanh Hoa, ta nhất định không để yên đâu!"
Thẩm Diệu - người vốn học hành chẳng ra gì - chỉ biết đứng ngẩn người: "..."
Dù Thẩm Nghênh có nói thế nào đi nữa, thì Lộ Lâm Nguy vẫn cảm thấy quyền uy của mình thực sự đã bị thách thức.
Anh lạnh giọng nói: "Những ai có liên quan đến đoạn ghi âm, ngày mai không cần đi làm nữa."
Rồi anh quay sang quản gia: "Chuyện này bất kể ngươi có biết hay không, tuyệt đối không cho phép lặp lại."
Quản gia run rẩy, vội vàng cúi đầu đáp: "Vâng, Lộ tiên sinh."
Thế là mười mấy người hầu bị dẫn đi, ai nấy đều không tin nổi việc mình bị sa thải.
Lộ Lâm Nguy gạt đi ngần ấy người chỉ trong chớp mắt, đoán chừng sau này không ai dám gây chuyện với Thẩm Nghênh nữa.
Ít nhất là trong tòa dinh thự này.
Thẩm Nghênh nhìn theo những người bị dẫn đi, ánh mắt có phần lưu luyến.
Thấy vậy, Lộ Lâm Nguy tưởng rằng cô đang lo lắng, liền lên tiếng trấn an: "Yên tâm, sẽ không có lần sau."
Thẩm Nghênh gật đầu: "Đúng vậy."
Tiếc thật, một cơ hội tốt để "vặt lông dê" đã trôi qua mà chỉ có thể dùng một lần.
Không còn cách nào khác, vì Lộ Lâm Nguy nắm quyền tuyệt đối với việc ra vào nơi này, không vừa ý thì có thể thay người bất cứ lúc nào.
Sa thải cả đám thế này khiến ai cũng phải co rúm lại, không dám hó hé.
Cô tự an ủi mình, rồi ngẩng lên nhắc nhở Lộ Lâm Nguy: "Không sao, chỉ cần khoản bồi thường thể chất và tinh thần là đủ."
"Lộ tổng, ngài thấy sao?"
Lộ Lâm Nguy suýt nghẹn, nhưng chuyện này anh đúng là có phần đuối lý.
Người dưới trướng anh tự dưng nổi điên xen vào chuyện không phải của mình, nên giờ chỉ có thể để Thẩm Nghênh "trấn lột" một chút.
Anh vừa định bảo trợ lý Phương chuyển khoản bồi thường thì nghe cô nói thêm: "Không chỉ ta, mà còn cả đệ đệ ta nữa."
Lộ Lâm Nguy bật cười khẽ: "Yên tâm, số tiền sẽ làm ngươi vừa lòng."
Thẩm Nghênh mặt mày rạng rỡ: "Lộ tổng hào phóng quá!"
Thẩm Diệu ngơ ngác, nhưng dù ngốc cũng nhận ra mình đang bị chị lợi dụng.
Cái gì mà bị bắt nạt, bị nhục nhã? Hóa ra chị cậu đã tính trước để kiếm thêm tiền, còn kéo cả cậu vào để tăng số tiền đền bù!
Thẩm Diệu dùng vai hích nhẹ chị mình: "Ngươi..."
Thẩm Nghênh vỗ vai cậu, an ủi: "Yên tâm, phần của ngươi không thiếu đâu."
Thẩm Diệu cúi đầu nhìn điện thoại, quả nhiên thấy thông báo chuyển khoản hiện lên.
Khoảng...!600 đồng!
Khoan đã, Thẩm Diệu không chịu: "Ngươi lấy nhiều như vậy, còn phần ta chỉ có 600?"
"Lại còn nghĩ ta là thằng nhóc hai hôm trước hay sao?"
Thẩm Nghênh liếc nhìn cậu, vẻ mặt khi nhìn "dụng cụ làm việc" thì chẳng có chút gì gọi là quan tâm dịu dàng.
“Ngươi tự nhìn lại mình xem, chỉ mới hai ngày mà đã bành trướng thế này rồi sao?” Thẩm Nghênh hất cằm nói, “Chẳng phải nhờ công ta mà ngươi mới kiếm được gấp đôi tiền à? Không có ta, ngươi làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
“Ngươi chỉ cần ăn ngon, uống tốt, chơi game, đến lúc cần thì chỉ việc có mặt, chẳng cần làm gì mà đã có 600 đồng đổ vào tài khoản.
Ngươi thử hỏi bạn bè ngươi xem, có chỗ nào có công việc tốt như vậy không?”