Cao Anh Lễ quả thật đang vui vẻ, từ xa hắn đã thấy Lộ Lâm Nguy nổi giận đùng đùng tiến lại.
Nhưng nữ nhân này nghĩ rằng chỉ cần đôi ba câu là có thể moi tiền từ hắn, vậy thì quá ngây thơ.
Nụ cười của Cao Anh Lễ thoáng nét mỉa mai: “Đừng tưởng ta giống Lộ Lâm Nguy, ngốc đến nỗi coi tiền như rác.”
“Chỉ với thế này chưa xứng đáng để ta chi trả.
Nếu muốn kiếm tiền từ ta, ngươi phải cố gắng hơn nhiều.”
Thẩm Nghênh gật đầu.
Vậy là hắn muốn nắm quyền chủ động và bảo cô phải “nỗ lực” hơn? Cô không hứng thú với kiểu lao lực đó.
Nguyên tắc của cô là đạt được đãi ngộ tốt nhất với thái độ nhẹ nhàng nhất.
Cô nhún vai đáp: “Vậy thì thôi, ta không thích hợp tác với người keo kiệt.”
“Nhưng Cao tiên sinh nên nhớ kỹ điều này, cảm giác thỏa mãn mà ngươi có từ việc chọc tức Lộ tổng, ta có thể tặng cho ngươi, cũng có thể lấy lại tất cả.”
“Lấy lại?” Cao Anh Lễ còn chưa hiểu ý cô.
Liền thấy Thẩm Nghênh đột nhiên lao vào lòng Lộ Lâm Nguy, mặt đầy vẻ hoảng hốt, nói: “Anh yêu, cuối cùng anh cũng đến!”
“Anh có biết không, Cao công tử cứ bám lấy em, còn khăng khăng bảo em giới thiệu nước hoa, tất chân và đồ trang điểm cho anh ấy.”
“Hắn nói nếu em được anh coi trọng, chắc chắn phải có gì đó hơn người.
Không phải là vì thích anh nên hắn mới luôn nhằm vào anh đấy sao?”
Lộ Lâm Nguy vừa nghe câu đầu tiên, cơn giận tức thì tan biến, bật cười ha hả.
Nghe đến câu thứ hai, nụ cười của anh thoáng ngưng lại, suýt chút nữa bật cười sặc.
Ánh mắt anh nhìn Cao Anh Lễ lúc này đầy vẻ vi diệu, không còn là chán ghét đơn thuần, mà là pha trộn giữa khinh miệt, đồng tình, và cả sự bề trên như đang nhìn một kẻ thất bại đáng thương.
Giống như anh thật sự không hiểu đối thủ của mình đang nghĩ gì nữa.
Cao Anh Lễ: “……”
Cơn vui sướng vừa mới có vì nghĩ mình chọc tức được Lộ Lâm Nguy lập tức tan thành mây khói.
Thay vào đó là cảm giác bực tức đến cực điểm.
Thẩm Nghênh vừa “ra chiêu” đã khiến Cao Anh Lễ chới với, thậm chí hệ thống của cô cũng lấp lóe một hồi, như sắp bị lỗi.
Hệ thống không nhịn nổi nữa, hỏi cô: “Ký chủ, ngươi có biết cuối cùng nhiệm vụ sẽ được đánh giá dựa trên việc ngươi thành công chinh phục bao nhiêu nhân vật không?”
Thẩm Nghênh bình thản trả lời: “Biết chứ.”
Hệ thống lắp bắp: “Vậy ký chủ đang làm gì? Có phải ngươi định tự phá hỏng khả năng chinh phục Cao Anh Lễ không?”
Ta trước nay chưa thấy ai mà sau vài lần tiếp xúc với đối tượng cần "công lược" thì điểm hảo cảm chẳng những không tăng, mà còn tụt xuống âm.
Thẩm Nghênh nghe vậy chẳng chút nao núng, ngược lại còn nói giọng đắc ý: “Vậy chẳng phải quá tốt sao? Hiện tại ta là người mà hắn nhớ đến nhất trong lòng.”
Hệ thống: … Đúng, nhưng giờ thì hắn chỉ muốn bóp chết ngươi thôi.
Cũng đúng, phải thù sâu oán lớn cỡ nào mới thành ra thế này chứ.
Cao Anh Lễ từ nhỏ vốn đã không mấy hứng thú với phụ nữ, ngay cả mẹ kế cũng bị hắn dằn mặt từ mười mấy năm trước.
Thế mà bây giờ, cô nàng thiếu đạo đức này lại có thể khiến hắn bực mình đến mức này, đúng là hiếm có.
Nhưng Cao Anh Lễ là ai? Hắn dù có điên thế nào thì hành sự vẫn đường hoàng.
Cao Anh Lễ xưa nay có thù tất báo, lại còn chẳng từ thủ đoạn.
Đúng như hệ thống dự đoán, giọng điệu của Cao Anh Lễ lúc này không chỉ thể hiện sự giận dữ, mà còn là vì bị bất ngờ, trở tay không kịp.
Hắn không ngờ cảm xúc của mình lại có thể dễ dàng bị một câu nói của một cô gái làm lung lay đến thế.
Đôi mắt sắc như rắn của hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghênh, người phụ nữ này quả là biết lợi dụng vị trí của mình đến mức tối đa.
Từ nhỏ đến lớn, Lộ Lâm Nguy và hắn đã đối đầu nhau không ít, lời qua tiếng lại cũng chẳng thiếu lời khó nghe.
Nhưng rõ ràng là giờ đây, Lộ Lâm Nguy lại bị cô gái này điều khiển đến mức quay vòng vòng, bị lừa dễ như trở bàn tay, khiến người ta phải xem thường chỉ số thông minh của hắn.