"Nếu nam chính chưa tìm tới ngươi, ngươi sẽ không thể duy trì chi tiêu kiểu này đến giai đoạn sau của cốt truyện đâu."
Không ngờ Thẩm Nghênh nghe xong lại gật gù đồng tình: "Đúng vậy, hôm nay mua cũng chưa đã thèm.
Ở phía bắc thành phố còn có một trung tâm thương mại lớn, chẳng lẽ ta phải ở lì trong nhà chỉ vì sợ chi tiêu quá đà?"
Nói rồi nàng trách móc hệ thống: "Ngươi không phải là hệ thống sao? Nghĩ cách gì đi chứ.
Chẳng phải ngươi bảo ta cứ tránh hắn đi là được sao? Vậy sao giờ hắn vẫn chưa tới?"
Hệ thống: ……
Thật là! Cô nàng này chỉ mong nằm không cũng hoàn thành nhiệm vụ à? Đúng là lười biếng hết thuốc chữa.
Hệ thống tức đến nỗi không biết nói gì nữa.
Đúng lúc đó, Thẩm Nghênh nhận được điện thoại từ cậu em Thẩm Diệu.
Thì ra là bạn cùng lớp gọi đến, nói cậu ngốc kia giờ đã uống say mèm, nhờ nàng đến đón về.
Nghe qua là biết cậu nhóc muốn thể hiện trước mặt mấy cô gái nên bị chuốc cho tới bến.
Thẩm Nghênh thấy mình cũng rảnh rỗi, bèn tiện tay vẫy một chiếc taxi.
Chỗ Thẩm Diệu đang hát là trong một trung tâm giải trí lớn, nằm ở tầng khá cao.
Thẩm Nghênh lười đi vào tìm nên đứng ngoài chờ cậu ra.
Nàng đứng gần lối vào, chán nản ngắm nghía xung quanh, thì thấy vài chiếc siêu xe đỗ lại trước cửa.
Mấy nhân viên giữ cửa nhanh chóng tiến tới chào đón, nhưng người trên xe không để họ lại gần.
Có người từ phía trước bước xuống, cúi người mở cửa xe một cách cung kính.
Từ trong xe, một người đàn ông bước ra, ban đầu mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng khi liếc thấy bóng dáng quen thuộc, hắn lập tức dừng bước.
Sau khi xác nhận không nhìn lầm, gương mặt hắn thoáng hiện lên nụ cười lạnh, rồi từ từ tiến về phía nàng.
Trong đám đông, Thẩm Nghênh đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng:
"Nơi này chẳng có gã đàn ông nào để ngươi 'nhặt' đâu."
Thẩm Nghênh quay lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt của Lộ Lâm Nguy.
Ngay lập tức, nét mặt nàng ánh lên vẻ vui mừng không giấu nổi.
Biểu cảm vui vẻ thẳng thắn của nàng khiến gương mặt mỉa mai của Lộ Lâm Nguy thoáng sượng lại.
Lần đầu tiên hắn tự hỏi liệu mình có nói quá cay nghiệt không.
Nhưng rồi, hắn nhanh chóng tự trấn tĩnh, trong lòng chế giễu.
Nàng thấy hắn thì vui vẻ cũng phải, rốt cuộc số tiền kia đối với nàng đâu phải là nhỏ.
Chỉ nghe nàng hỏi với giọng quen thuộc: "Sao ngươi lại ở đây? Đến chơi à?"
"Từ bữa đó đến giờ không thấy ngươi liên lạc, chuyện nhà ngươi xử lý đến đâu rồi?"
Thái độ tự nhiên của nàng khiến Lộ Lâm Nguy nổi giận.
Cô nàng này hoàn toàn không xem chuyện nàng đã lừa gạt hắn ra gì cả.
Hắn cười lạnh: "Trách ta không tìm ngươi? Ngẫm lại đi, là chính ngươi tự cắt đứt tư cách liên lạc với ta."
"Còn nữa, đừng dùng cái giọng đó nói chuyện với ta.
Ta không rẻ mạt đến mức để một người phụ nữ tùy tiện nào cũng có thể hỏi thăm."
Thẩm Nghênh nhìn Lộ Lâm Nguy.
So với lần đầu gặp hắn trong bộ dạng nhếch nhác, giờ đây hắn hoàn toàn khác.
Hắn mặc bộ vest sẫm màu sang trọng, áo sơ mi cũng tông màu trầm.
Mái tóc đen ngắn được chải gọn gàng, một bên vén ra sau tai, đôi mắt hẹp dài và đường chân mày sắc như kiếm toát lên vẻ lạnh lùng, nguy hiểm.
Dù mặc vest chỉn chu, hắn trông không giống một doanh nhân mà giống kiểu nhân vật nguy hiểm trong tiểu thuyết hơn.
Khi hắn nói lời cay nghiệt, càng thêm phần sắc bén, như một mũi dao nhọn tấn công trực diện.
Nhưng Thẩm Nghênh chỉ nhìn hắn với ánh mắt như đang xem một khúc gỗ vô tri, thản nhiên nói: "Sao ngươi phải dùng giọng điệu cay nghiệt đó với ta? Hồi ở nhà ta, ngươi đâu có thế."
"Mặc dù khi ấy ngươi có kiểu kén cá chọn canh, lại còn sạch sẽ quá mức, nhưng ít nhất vẫn nói được tiếng người."
"Ta không ngờ chỉ mấy ngày không gặp mà ngươi đã mất đi ưu điểm duy nhất còn sót lại."
Lời của Thẩm Nghênh khiến Lộ Lâm Nguy cảm thấy huyết áp tăng vọt.
Hắn tiến lên một bước, với chiều cao và dáng vóc vượt trội, khiến khoảng cách giữa hai người trở nên áp đảo.