Hệ Thống Nhiệm Vụ: Đại Chiến Lật Ngược Tình Huống

Nguyên Tịnh Dương ngồi trong phòng làm việc, hồ sơ cùng hợp đồng chất trên bàn anh đã cao gần bằng một ngọn núi nhỏ. Chỉ cần là người có mắt nhìn qua đều biết anh là một người cuồng công việc đến mức độ nào.

Chẳng qua, nếu như người ngoài đến gần hơn một chút, họ cũng sẽ dễ dàng nhận ra người đàn ông hoàng kim này thực tế là đang ngẩn người. Bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng này vô cùng phù hợp cho một nghệ sĩ đánh đàn giờ lại một tay nắm chặt cây bút, một tay lại mân mê một viên đá ánh lên tia sáng màu tím nhàn nhạt. Trong đôi mắt màu hổ phách sắc bén tràn ngập một tia phức tạp không rõ.

Cửa phòng làm việc của Nguyên Tịnh Dương đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa. Người bên ngoài rất lịch sự, chỉ gõ nhẹ ba tiếng, sau đó liền ngưng lại, quy cũ đứng ở một bên chờ được gọi tên. Người này chính là biết rõ, ông chủ của mình có giác quan vô cùng nhạy bén, dù chỉ là một tiếng động rất nhỏ, anh cũng có thể nghe thấy. Còn nếu như sau ba tiếng gõ nhẹ không được trả lời, cũng nên thức thời rời đi, bằng không, nhất định chọc giận người đàn ông một tay che trời kia.

" Vào đi!"

Quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, trợ lý Tiểu Trần lúc này rốt cuộc cũng có thể thở phào, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa ra, thận trọng đi vào. Bước chân dừng lại cách bàn làm việc của Nguyên Tịnh Dương ba bước, trên tay vẫn ôm xấp tài liệu, yên lặng chờ chủ tịch phân phó.

" Có việc gì sao?"

Nguyên Tịnh Dương nắm viên đá màu tím trong tay, hờ hững ngẩng đầu, lướt mắt nhìn Tiểu Trần đứng ở một bên, tùy ý nói.


" Chủ tịch, điều ngài cần điều tra, Devil đã điều tra xong, sáng sớm nay tài liệu hoàn chỉnh vừa được gửi đến máy tính của tôi. Tôi đã giúp ngài in ra, ngài muốn đọc chứ?"

Tiểu Trần từ cách nói chuyện hay làm việc đều vô cùng cẩn thận. Tuy rằng đã làm việc cho Nguyên Tịnh Dương năm năm, nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn tự nhiên đối mặt với người đàn ông này. Không thể trách được, khí chất trên người anh ta quá mức đáng sợ, khiến người trước mặt chỉ cần nhìn thấy thì tay chân bắt đầu run rẩy, không biết đặt ở đâu. Tính ra, cậu có thể ở trước mặt anh ta lưu loát nói chuyện đã là tốt lắm rồi.

Cây bút trên tay Nguyên Tịnh Dương gõ xuống mặt bàn gỗ tử đàn, một nhịp lại một nhịp, gương mặt không chút biểu cảm một hồi lâu mới nâng lên, khóe môi khép mở hờ hững nói một câu.

" Để lại rồi đi ra ngoài đi!"

Tiểu Trần nghe Nguyên Tịnh Dương nói xong liền đem tài liệu trên tay thả xuống mặt bàn, cẩn thận lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ để sẳn lau qua tập tài liệu một chút rồi mới lui về phía sau, cúi đầu một cái lập tức bước nhanh ra khỏi phòng.

Nguyên Tịnh Dương chờ đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, ánh mắt mới chuyển qua phần tài liêu mỏng dính trên bàn. Bàn tay đưa qua, nhấc tập tài liệu lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật ra tờ đầu tiên, chăm chú đọc từng chi tiết ghi lại trên đó.

Hơn mười phút sau, tập tài liệu lần nữa được thả xuống bàn. Nguyên Tịnh Dương ngả người ra ghế, xoay một vòng, ánh mắt nhìn thẳng ra cửa sổ sát đất. Bên ngoài, trời trong xanh, mây trắng trôi nhẹ, một khung cảnh yên bình đến vậy lại không thể nào cho anh một cảm giác thanh thản.

Nguyên Tịnh Dương khép hờ mi mắt, bắt đầu suy nghĩ đến những tư liệu trên tờ giấy kia.

Lạc Y Lam, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Havard bằng MBA khoa quản trị kinh doanh! Là con cháu của hào môn Lạc gia.

Còn lại... Trống rỗng...


Lạc Y Lam? Lạc Y Lam?

Nguyên Tịnh Dương liên tục lặp lại cái tên này trong đầu, thắc mắc càng lúc càng dâng cao. Cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại sở hữu viên đá này? Viên đá này là viên đá mà mẹ của anh yêu thích nhất? Nhưng từ rất nhiều năm trước đã không còn nhìn thấy nữa.

Anh nhất định không nhìn lầm, chẳng qua, vấn đề là, tại sao cô ta có viên đá? Cô ta, rốt cuộc là bạn hay thù?

Nguyên Tịch Dương nắm viên đá càng lúc càng chặt, đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi với nhau, ánh mắt càng lúc càng hiện ra tia âm tình bất định, dường như đã có đáp án chính xác rồi...

--- ------ ------ ------ ---------

Lạc Y Thần dựa vào ghế bành, đem thành quả từ nãy giờ cô tốn công tô tô vẽ vẽ đặt lên ngang tầm mắt nhìn ngắm, đột nhiên có một loại cảm giác hết sức hài lòng.

Nguyên Tịnh Dương, hai mươi chín tuổi, tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh tại Havard, ngành thiết kế đồ họa tại Imperial London. Ngoài ra còn có bổ túc một ngành lập trình máy tính tại Cambridge. Là kẻ cuồng công việc, con lai của hai dòng máu. Cha của anh ta là hầu tước Drogue Lincoln, mẹ là con gái của hào môn Nguyên Tịch Tịch.

Khi còn nhỏ, Nguyên Tịch Dương tên là Lavi Lincoln. Nhưng sau này không biết vì sao lại quyết định đổi thành Nguyên Tịch Dương theo họ mẹ.


Mẹ của Nguyên Tịnh Dương từ khi anh còn nhỏ đã mất, sau đó hầu tước Drogue Lincoln theo lệnh của nữ hoàng cưới công chúa Pariva Til về làm kế phu nhân, không lâu sau đã có thêm một con trai tên là Par Lincoln.

Gia đình Nguyên Tịch Dương bất hòa, đa phần là do anh không cách nào thân thiện được với mẹ kế cùng em trai ngập tràn dã tâm. Công tước Drogue Lincoln đối với hai bên biết không cách nào dung hòa được nên sau cùng liền quyết định bỏ mặc.

Năm Nguyên Tịnh Dương mười sáu tuổi, bắt đầu tách gia đình đến phố Wall làm kinh tế, bằng bộ óc tính toán cùng linh mẫn của mình, anh đầu tư vào chứng khoán và có một số tiền hơn hai vạn Euro lần đầu tiên, sau đó tài sản liên tục tăng theo cấp số nhân. Năm anh hai mươi tuổi, ông nội là công tước Larry Lincoln qua đời, truyền lại cho anh ta một tài sản bí mật trong ngân hàng nước T, cùng một hệ thống ẩn sĩ được ông đào tạo từ rất lâu về trước. Hầu như tất cả những gì Larry Lincoln có đều để lại cho anh vì chức vị ông đã trả lại cho nữ hoàng, thứ duy nhất mà cha anh và gia đình mới của ông nhận được chỉ có một tòa lâu đài cạnh biển S.

Tài sản bí mật của ông nội để lại cũng chính là thứ mà Lạc Y Lam nhắm đến sau này. Nếu không phải vạn sự bất đắc dĩ anh nhất định không lấy ra sử dụng.

Lạc Y Thần không muốn phân tích tại sao Lạc Y Lam biết về phần tài sản kia, bởi nhiệm vụ của cô lúc này chính là đem trái tim của Nguyên Tịch Dương câu về, sau đó cô sẽ được trở về thế giới của cô.

Người ta chẳng phải nói, nhất cự ly nhì tốc độ hay sao? Vậy bước đầu tiên chính là, kéo gần khoảng cách!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận