Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

CHƯƠNG 7

Giờ phút này, trong lòng cậu chỉ trỗi dậy một ý nghĩ duy nhất.

Bị phát hiện rồi!

Hà Duy bị dọa đến mức tâm tư rối loạn, tuy cậu không có hình thể, còn chẳng biết dáng vẻ mình sao, nhưng giờ này khắc này, khi đối diện với đôi mắt đáng sợ kia, cậu cảm thấy nỗi kinh hãi đang tràn lên từ đáy lòng.

Đó là nỗi sợ gần như bản năng, như con thỏ ăn cỏ trời sinh đã sợ loài hổ hung dữ.

Cậu sợ người này.

Dẫu nam nhân trước mắt tuấn tú tựa thiên thần, song Hà Duy biết hắn tàn nhẫn lãnh khốc như ác ma lâm thế.

Từng giây trôi qua, mãi đến khi Trúc Uyên dời tầm mắt, Hà Duy mới bừng tỉnh.

Cảm giác sống sót sau tai nạn nhanh chóng lan khắp cõi lòng, Hà Duy cuối cùng cũng an tâm, cậu chưa bị phát giác… Dù Trúc Uyên có nghi ngờ, nhưng hình thái hiện tại của cậu rất quỷ dị, khó mà bị phát hiện được.

Đối với Hà Duy, màn đối mắt ấy dài đằng đẵng như trải qua mấy kiếp, song kỳ thực chỉ có vài giây ngắn ngủi thôi.

Trở lại hiện thực, vẫn còn một trận ác đấu nữa.

Lăng Trường Đình chết, nhưng toàn bộ Liên Thiền Tông còn ở đây, việc tông chủ qua đời khiến cả tông phái kinh hoàng.

Liên Thiền Tông là một trong ba môn phái lớn của Trung Đình, căn cơ hùng hậu, chiếm diện tích rất rộng, chính điện phát sinh chuyện như vậy, các trưởng lão chiếm giữ những linh địa khác trong tông cũng vội vàng đuổi tới. Chỉ một khắc sau, mười mấy cao thủ vây quanh trung tâm tông môn đủ khiến toàn thể đại lục Đấu Linh chấn động.

Trúc Uyên thích thú quan sát, vui sướng nói: “Mười vị kỳ hợp dung sơ cấp, một vị kỳ hợp dung trung cấp, không tồi, Liên Thiền Tông không hổ đứng đầu ba phái. Lên đi nào.” Hắn xấu xa cong khóe miệng, “Lăng Trường Đình là ta giết, nếu muốn báo thù thì lên tất đi!”

“Cuồng đồ! Chúng ta lấy mạng ngươi báo thù cho tông chủ!” Tiếng gầm thét cất lên, hơn mười thân ảnh vàng kim cầm kiếm sắc mang theo căm phẫn thấu xương mà bất ngờ tấn công.

Lấy một địch mười, còn toàn cao thủ hàng đầu trên đại lục Đấu Linh, không ai ngờ nam nhân kiêu căng này lại chẳng chút e ngại.

Cuộc chiến chấn kinh cả đại lục Đấu Linh chính thức khai màn từ lúc này, bất kể thế nào Hà Duy cũng chưa một lần tưởng tượng bản thân lại dùng hình thái như vậy chứng kiến thời khắc đó.

Thời gian chiến đấu không dài mấy, Trúc Uyên kỳ toàn thịnh bộc phát sức mạnh khủng khiếp khiến người ta hoảng sợ. Đối mặt hơn mười cao thủ kỳ hợp dung, nhiệt tình khổng lồ trong hắn được nhen nhóm toàn bộ. Tầng tầng lớp lớp công pháp tuyệt diệu, linh kỹ khủng bố hủy thiên diệt địa, từng thứ một được khai triển, từ từ phóng thích, giống như pháo hoa rực rỡ được đốt suốt đêm tại Liên Thiền Tông.

Dưới quang hỏa lộng lẫy là cảnh tượng máu chảy thành sông cực kỳ thảm khốc.

Khi hết thảy lâm vào tĩnh lặng, quần thể kiến trúc hùng vĩ đứng sừng sững mấy ngàn năm đã hóa thành một đống hoang tàn.

Mà trên đống hỗn độn ấy, nam tử diện trường bào đen vẫn ưu nhã, thong dong như trước, nỗi khát máu và điên cuồng nơi đáy mắt vẫn chẳng hề thay đổi.

Ác ma, quả nhiên là một ác ma hung tàn đến cực điểm!

Hà Duy im lặng nhìn, bất giác thở dài một hơi.

Dường như chợt nhớ tới cái gì, cơ hồ nháy mắt sau đó, cậu trông thấy thanh niên ngự kiếm bay vọt đến.

Từ xa đến gần, càng nhìn càng rõ ràng, hắn thân cao vai rộng, tóc đen như ngọc, trường bào màu đỏ càng tôn thân hình thêm thon dài, mày kiếm mắt sáng. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng khí thế anh lẫm bao phủ toàn thân hắn cơ hồ khiến người nhìn quên hít thở.

Lăng Vân Dực… đúng rồi, Lăng Vân Dực trở lại.

Chẳng hiểu vì sao, Hà Duy rất muốn hô to một tiếng… Dừng lại dừng lại, đừng qua đây, làm ơn đừng qua. Nhưng cậu không phát ra được âm thanh nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Lăng Vân Dực vào sơn môn, sau đó bị cảnh hoang tàn trước mắt làm kinh sợ đến trắng mặt.

Cha, mẹ, sư huynh, sư muội…

Thế, thế này là sao?

Ngay từ lúc ở linh sơn xa xôi hắn đã cảm giác được, nhưng vô luận thế nào cũng chẳng thể ngờ, Liên Thiền Tông sẽ thành ra nông nỗi này sau một đêm!

Chứng kiến đống hỗn độn, hắn chịu đựng cơn đau thấu tim, dù sắc mặt đã trắng bệch như giấy, song hắn vẫn kiên cường chống đỡ mà bước về phía trước. Hắn muốn biết, nhất định phải biết, kẻ nào gây ra chuyện này!

Cha hắn, người nhà hắn, vô số đồng môn của hắn do ai giết!

Lăng Vân Dực đi từng bước về trước, tiếp theo gặp được nam nhân tắm máu kia.

Trúc Uyên thản nhiên liếc hắn: “Còn sống ư?”

Lăng Vân Dực lặng lẽ quan sát hắn, trong mắt dấy lên ngọn lửa, giọng nói gần như gằn từ cổ họng: “Ngươi là ai?”

“Trúc Uyên,” hắn nhướn mày, nói chẳng chút nể nang, “kẻ giết Lăng Trường Đình, diệt Liên Thiền Tông.”

Chỉ một câu khiến cảm xúc thanh niên cực lực áp chế triệt để bùng nổ trong nháy mắt, phẫn nộ, kinh hãi, khó tin và nỗi đau thấu tim gan mãnh liệt ùa tới. Lăng Vân Dực sắp đánh mất lý trí, giọng hắn khàn đi, mắt sắp nứt ra: “Ta muốn giết ngươi!”

Trúc Uyên cười khẽ: “Đến đây đi, ta dẫn ngươi đi gặp họ.”

Nói đoạn, đôi cánh vàng kim giang rộng, vừa ra tay đã xuất chiêu thức khiến đất trời biến sắc.

Nhưng Lăng Vân Dực đã sớm bị cừu hận bức điên rồi, trong lòng hắn không hề sợ sệt, chỉ có nỗi hận thấu xương và đau đớn xuyên tim, giờ hắn chỉ nung nấu một mong muốn, đó là báo thù, hắn nhất quyết bắt tên kia nợ máu trả bằng máu!

Dưới chấp niệm mạnh mẽ, hắn không chút lưỡng lự dùng Đấu Linh, hào quang vàng kim chói lóa đột ngột bùng lên, một trường kiếm đỏ thẫm thong thả bay khỏi cơ thể hắn. Ngay khoảnh khắc hoàn toàn thoát ra, thanh kiếm liền phát ra ánh sát cường liệt gần như khiến người ta mù tạm thời.

Đây là Đấu Linh của Lăng Vân Dực, Đấu Linh vàng kim độc nhất vô nhị tại đại lục.

Trúc Uyên vốn đang cảm thấy vô vị thoắt cái sáng mắt, hắn híp mắt, bỗng dưng thu lại linh lỹ sắp phóng ra.

Chẳng mấy chốc hắn lại thấy hứng thú, bèn hỏi: “Ngươi là ai?”

Lăng Vân Dực cầm kiếm đứng đó, toàn thân lệ khí: “Là kẻ muốn giết ngươi ngay bây giờ.” Vừa dứt âm cuối, trường kiếm màu đỏ bất ngờ nhô lên từ mặt đất, phá không lao đến với khí thế kinh người, linh lực bùng nổ làm rung chuyển cả bầu không khí.

Trúc Uyên nhếch miệng, vươn tay trái tiếp được thần khí kinh thế hãi tục, “Cấp chín kỳ linh cảnh, khá đấy, đúng là không thẹn với linh khí hung sát thế này! Chẳng qua,” mắt hắn thoáng hiện ám quang, “ngươi giết không nổi ta.”

Sắc mặt Lăng Vân Dực bất động, đôi mắt đen hừng hực cừu hận và lửa giận, dù được kim quang như mặt trời chói chang chiếu rọi xuống, nhưng vẫn âm u tựa đáy vực, “Ta có thể!”

Hai chữ vừa thốt ra, trường kiếm màu đỏ liền dồn sức hướng về trước, linh khí màu đỏ tương tự cự long bắn ra trong chớp nhoáng, phảng phất như mãnh thú đang giương nanh múa vuốt tiếp cận quân địch.

Trúc Uyên mắng một tiếng, cánh tay hắn bị vạch một đường máu, huyết khí làn tràn trong không khí, tuy bị thương nhưng nụ cười nơi khóe miệng Trúc Uyên càng thêm sắc nét: “Khá thú vị đấy, nhóc con, cảnh giới hiện tại của ngươi quá thấp, ta để lại mạng cho ngươi.”

Dứt lời, hắn nâng tay phải lên, ngón tay thon dài bắn ra một luồng linh lực thuần hậu dồi dào, lập tức dễ dàng bao trùm toàn bộ cơ thể Lăng Vân Dực.

Linh lực mang theo cơn đau khó lòng chịu đựng, đau tới tê tâm liệt phế, nỗi thống khổ đốt tim khoét xương nhanh chóng lan rộng, Lăng Vân Dực cơ hồ không thể đứng thẳng. Nhưng dù vậy, hắn vẫn chẳng hề lùi bước hay tỏ ra khiếp đảm, họa chăng chỉ có nỗi hận khôn cùng và xúc động khát máu!

“Phế tu vi của ngươi, xem như giúp ngươi một phen.” Trúc Uyên đến gần hơn, nhìn thanh niên bị hận thù che mắt, tâm trạng cực tốt, “Đấu Linh vàng kim, Hung Kiếm Huyết Tàn, nhóc con, hận nữa đi, ta chờ ngươi tới giết ta!”

Vẻ mặt thanh niên hung ác đáng sợ, hắn chẳng thèm đếm xỉa đến cơn đau đang không ngừng đánh tới, vẫn cứng rắn mở miệng, từng từ đều thấm đẫm nỗi hận khắc cốt minh tâm: “Ta chắc chắn sẽ giết ngươi.”

Trúc Uyên nheo mắt, chợt cười vui vẻ, dung nhan tinh xảo vì nụ cười này mà càng thêm xinh đẹp: “Ta chờ ngươi.” Nói xong, hắn đứng lơ lửng giữa không trung, niệm chú, nghênh ngang bỏ đi.

Hết thảy quay về tĩnh mịch, chỉ có thanh niên bị hành hạ phát ra tiếng than khóc khàn khàn như dã thú gào thét.

Giống như bị cảm động lây, trong thoáng chốc, Hà Duy tựa hồ cảm nhận được đau khổ cực độ của hắn.

Cậu thở dài, không rõ còn phải xem tới chừng nào, nhưng cậu biết tình tiết [Vong Đồ] đã chính thức khởi động.

Vừa nghĩ tới điều này, lực kéo kỳ lạ lúc trước đột ngột tập kích, Hà Duy chưa kịp phản ứng thì góc nhìn đã bất ngờ biến đổi, cậu rốt cuộc cũng đạp lên đất thật.

Hà Duy đần ra, chợt cúi đầu, thế mà thấy được thân thể mình.

Cậu yên tâm rồi, thân thể chắc ăn hơn trạng thái linh hồn biết bao nhiêu, chỉ là… cậu tập trung nhìn kỹ, rồi lập tức choáng váng.

Cái của nợ gì đang phồng lên trước ngực cậu thế này?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui