CHƯƠNG 71
Tà linh Phi Linh tộc quả thực hung bạo cực điểm!
Vốn dĩ Đấu Linh của Phi Linh tộc đều là cánh chim, nhưng lúc này nó đã mạnh đến mức tự đặt ra hình thái, tuy còn nhỏ yếu, song có thể tưởng tượng nếu trưởng thành thì sẽ biến thành tà vật tàn ác nhường nào!
Đến Kết Linh Tiên Y còn bị nó cắn thương tích cũng đủ chứng minh nó táo bạo biết bao nhiêu.
Tống Đoan Nghi tu vi cao, lực lượng thuần khiết, hơn nữa Hắc Sắc Vũ Phiến là thánh linh Nhân tộc, đích xác có khả năng áp chế tà linh.
Ngoài ra còn tấn công bất ngờ, tập kích mạnh mẽ, ngay sau đó thực sự khiến tiểu thú hung dữ bình tĩnh hơn chút.
Hà Duy thấy thế, trong lòng thoáng an tâm.
Cậu không biết bay, mà bọn họ đều lơ lửng trên không, nên chỉ có thể cố gắng ngửa đầu nhìn, thế cục vì có thêm Tống Đoan Nghi gia nhập nên tiết tấu chậm lại.
Đôi đồng tử xanh thẫm của Trúc Uyên hơi lắng dịu, bởi tà linh bị áp chế nên hết cách phóng thích linh kỹ, thành ra áp lực trên lưng Lăng Vân Dực đột ngột rớt xuống.
Chỉ cần Lăng Vân Dực dừng tay, cục diện sẽ khống chế được.
Khổ nỗi… Lăng Vân Dực chịu dừng tay chắc?
Hà Duy đứng ngoài cuộc thấy rất rõ, lúc Lăng Vân Dực bắt gặp Tống Đoan Nghi gia nhập thì còn đề phòng, tới khi phân rõ thế cục, phát hiện Trúc Uyên bị kiểm soát, việc đầu tiên hắn làm chắc chắn không phải thu tay, mà là chuẩn bị cho linh kỹ càng thêm kinh thiên động địa.
Lăng Vân Dực muốn giết Trúc Uyên, tuyệt đối không có khả năng buông tha hắn.
Cửa nát nhà tan, nỗi hận diệt môn, hắn nhất định phải báo mối huyết hải thâm cừu này!
Chưa kể Trúc Uyên còn cướp đi Hà Duy của hắn.
Không giết Trúc Uyên, đời này hắn không thể nào cam tâm!
Hỏa linh quay quanh huyết linh, thậm chí còn quấn lên oán linh đang tru tréo gào thét, linh khí điên cuồng ngưng tụ như một cơn lốc khổng lồ, hấp thu vạn vật, tích lũy khí lực, có thể đoán được đây là đòn tấn công khủng bố tới mức nào.
Hà Duy nhìn mà lòng ngổn ngang trăm mối, hoảng sợ vô cùng.
Công kích dữ dội như vậy, dù là Trúc Uyên… cũng khó lòng sống sót!
Nhưng Trúc Uyên đáng chết thật sao… Ký ức ùa lên như ong vỡ tổ, Hà Duy chỉ thấy đầu kêu ong ong, không, hiện tại đâu phải lúc nghĩ vẩn vơ, dù thế nào cũng phải ngăn Lăng Vân Dực phóng ra một kích toàn lực này.
Khoan đề cập tới chuyện sau này, ngay cả Lăng Vân Dực cũng gặp nguy hiểm vạn phần, thánh linh và tà linh Tu La tộc vốn rất ngạo mạn, tuy hiện tại đã bị khống chế chặt chẽ, nhưng luồng tinh thần của Thương Mạt vẫn còn đó, nếu Lăng Vân Dực thực sự vận dụng linh lực toàn thân, chỉ e sẽ giúp gã tái sinh từ tro tàn, đến lúc ấy toi đời là cái chắc.
Hà Duy quả quyết la lớn: “Lăng Vân Dực! Dừng tay!”
Giọng cậu tuy lớn, nhưng đang lúc linh khí bùng nổ, theo lý không đủ để người nghe. Song giờ phút này, mỗi người tại đây đều nghe thấy rõ ràng.
Tống Đoan Nghi không thay đổi động tác, chỉ có đồng tử hơi lóe, mà Trúc Uyên lại đang dán mắt vào Hà Duy, đôi mắt xanh thẫm hoàn toàn vô cảm.
Lăng Vân Dực quay lưng lại với Hà Duy, nghe được lời cậu, hắn chỉ hơi chững lại, rồi nhẹ giọng hỏi: “Em không muốn ta giết hắn?”
Hắn hỏi ngược lại như vậy, dù ngữ điệu bình tĩnh, nhưng Hà Duy lẽ nào không hiểu hàm nghĩa bên trong?
Nhất thời, Hà Duy chẳng biết đáp thế nào.
Không nhận được câu trả lời thuyết phục, Lăng Vân Dực thản nhiên nói tiếp: “Chỉ duy nhất lần này ta không thể thỏa mãn tâm nguyện của em, chờ khi xong việc, ta chắc chắn sẽ nghe theo em tất cả mọi chuyện.”
Sự cố chấp của hắn chỉ khiến trái tim Hà Duy đau nhói, lập tức chẳng kiêng dè gì nữa mà hô to: “Dừng lại đi Lăng Vân Dực! Trong cơ thể ngươi vẫn còn một luồng tinh thần của Thương Mạt, nếu ngươi dùng hết thể lực và linh khí, gã chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại, tới khi ấy ngươi căn bản không thể đối kháng với gã!”
Cậu cứ thế hét lên như muốn xé giọng, nói xong liền ho sù sụ.
Cậu không cách nào nhìn thấy vẻ mặt Lăng Vân Dực, song Tống Đoan Nghi lại thấy tinh tường.
Lời này thành công khiến màu đen giữa lông mày hắn tan đi một chút, có điều Lăng Vân Dực vẫn không thu thế, chỉ khẽ cong môi: “Yên tâm, ta không sao.”
Nghe hắn nói, Hà Duy càng gấp, toan mở miệng thì nghe Tống Đoan Nghi bảo: “Nghe cậu ấy khuyên đi, trước mắt chưa phải thời cơ thích hợp để báo thù.”
Lăng Vân Dực không đáp, Hà Duy nhẹ nhõm đôi chút, có sư tôn ủng hộ biết đâu ngăn được Lăng Vân Dực.
Trong lòng cậu đang khẩn thiết, vừa nhấc đầu lại tức khắc chạm mắt với Trúc Uyên.
Từ đầu chí cuối, Trúc Uyên đều chỉ quan sát cậu, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Hà Duy chỉ cảm thấy ***g ngực dấy lên một ngọn lửa, hận không thể đốt trụi lục phủ ngũ tạng.
Trúc Uyên nghe hết mọi lời cậu nói rồi.
Cậu đâu hề muốn nói, nhưng không nói thì làm sao cản được Lăng Vân Dực.
Nhưng nói rồi…
Trúc Uyên bất động nhìn cậu, đồng tử vốn đã bình tĩnh càng tụ tập thêm nhiều băng mang, thần sắc hắn chẳng chút biến hóa, lông mày, mắt, mũi và đôi môi mỏng, hết thảy vẫn tuấn tú như thường. Nhưng phút giây này, hai tròng mắt xanh thẫm lại như phủ một tầng băng, vì lời cậu nói mà dần dần vỡ nát, sau đó hóa thành vụn băng tê buốt.
“A.” Trúc Uyên hơi nhếch khóe miệng.
Hà Duy nhìn mà hô hấp gần như bị đoạt mất.
“Nếu trên thế gian quả thực có kẻ giết được ta,” nụ cười bên khóe môi Trúc Uyên đột nhiên biến mất, khí thế tăng vọt, “ta đây cần gì sống đến bây giờ!”
Theo lời hắn, lam mang rung trời bất ngờ bùng lên!
Tà linh khỉ gió đã phá tan trói buộc của Tống Đoan Nghi, triệt để bạo phát!
Hà Duy tâm hoảng ý loạn, nháy mắt sau, đồng tử bỗng co rụt.
Ánh sáng thủy lam bành trướng như muốn đập nát đất trời, mà Tống Đoan Nghi lại gắng gượng chắn trước người Lăng Vân Dực, đơn độc tiếp được một kích chí mệnh.
Tía sáng xanh tựa ngàn vạn thanh đao sắc xuyên thủng cơ thể Tống Đoan Nghi ngay tắp lự, tóc bạc tung bay, ngọc quan bị chấn nát trực tiếp hóa thành một vì sao, mà trên trường bào trắng nhanh chóng thấm đẫm máu, trắng tinh đối lập với đỏ tươi càng khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Hà Duy ngơ ngác nhìn, hai tay run rẩy mất kiểm soát, khắc ấy cậu thực sự cảm thấy trước mắt tối sầm.
… Tỉnh lại nào, Hà Duy cứng rắn ép chất lỏng đã lăn xuống hốc mắt chảy về, yếu đuối cũng vô dụng, trốn tránh cũng vô dụng, cậu phải giải quyết hết thảy chuyện này!
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, Hà Duy giải trừ đóng băng đại địa, dù cậu chưa tập thành ngự linh thuật, nhưng vẫn gọi ra Băng Thế hoa, bước lên nó bay lên trời, chả mấy chốc đã đứng trước Tống Đoan Nghi.
Tống Đoan Nghi đích xác tu vi thâm hậu, chịu một kích chí mạng mà vẫn chưa ngã xuống.
Hắn thấy Hà Duy đến, đồng tử nhạt màu tối xuống, không đợi hắn nói chuyện, Hà Duy đã cầm chặt tay hắn: “Sư tôn, hãy cho ta biết phải làm sao mới ngăn được bọn họ!”
Tống Đoan Nghi ngẩn ra, nhưng vội vàng che giấu tâm tình, đáp: “Trước hết bảo Lăng Vân Dực thu tay, kế tiếp phóng thích Triền Tình hoa.”
Hà Duy nhíu mày, đáy mắt chứa đầy kinh ngạc, song cậu lập tức cắn răng nói: “Được! Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, cậu quay lưng bay nhanh tới chỗ Lăng Vân Dực.
Cùng lúc ấy, Tống Đoan Nghi chợt nhìn sang bên phải.
Ngay lúc tầm mắt hắn chạm đến, Lê Viêm đã đâm xuyên tim Chu Tước, Huyết Linh Châu và Huyết Anh hoa cấp tốc lao tới, dốc toàn lực áp chế thánh linh Yêu tộc. Nó gào lên một tiếng, dầu sao cũng mới thức tỉnh, cộng thêm túc thể quá yếu, quả thực hết sức chống đỡ, cuối cùng hóa thành một quả trứng im lìm.
Xử lý xong rắc rối, Lê Viêm ngoảnh lại, liếc mắt thấy ngay Hà Duy.
Vừa nhìn liền bắt gặp cậu đang bay về hướng Lăng Vân Dực, Lê Viêm thoáng nhướn mày, nhất thời nổi trận lôi đình, hắn nghe được rành mạch cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi, tên đàn ông nào nghe thấy vậy chả tức đến đau gan.
Vợ mình một lòng nhớ nhung thằng khác, mẹ nó thế là sao! Đếch xem ông đây ra cái đinh gì hả!
Hắn dứt khoát muốn đi túm Hà Duy về, thuận tiện chém chết tên Tu La tộc chướng mắt kia.
Nhưng hắn chưa cất bước, Tống Đoan Nghi đã trầm giọng nói: “Lê Viêm! Nếu ngươi không muốn nhận lấy một thi thể thì mau đến giúp ta một tay!”
Lê Viêm ngớ ra, mắt đỏ hẹp dài nheo lại, bắn ánh mắt cực kỳ nguy hiểm về phía Tống Đoan Nghi. Hai người đối mắt, một khiêu khích, một trầm ổn bình tĩnh, tuy Lê Viêm tính tình ngỗ ngược, nhưng suy cho cùng vẫn hiểu được thế cục, bèn hừ lạnh một tiếng, dời mắt, chẳng qua trong giọng nói tràn đầy uy hiếp: “Đoan Thanh, cậu ấy là của ta!”
Tròng mắt Tống Đoan Nghi co lại, đoạn hắn dằn mọi cảm xúc xuống.
Lê Viêm dứt lời, nhoáng cái xuất hiện bên cạnh Tống Đoan Nghi, hắn nâng tay tế ra Đấu Linh, giúp Tống Đoan Nghi san sẻ áp lực đáng sợ đến từ chính Trúc Uyên.
Tống Đoan Nghi loáng thoáng thấy được thánh linh Yêu tộc, lập tức nói: “Tạm thời đưa nó cho ta.”
Lê Viêm cũng chả hứng thú với nó, gỡ trói buộc rồi chuyển cho hắn.
Tống Đoan Nghi không chút do dự thức tỉnh thánh linh mới ngủ say, thánh linh Yêu tộc cũng là linh thể nóng tính, vừa bị đánh thức đã gào lên. Tống Đoan Nghi giỏi nhất là ngự linh, bèn rót cho nó ít linh khí, nó chẳng cần suy nghĩ đã tấn công tà linh xanh lam kia.
Tốt lắm… áp chế thế này dễ hơn.
Bên bọn họ ổn ổn được chút, chỗ Hà Duy lại rối tinh rối mù.
Khoảng cách vốn không xa, nên tất cả đều nghe rõ từng câu họ nói.
Thực tình có quá nhiều hiểu lầm bên trong, đã chẳng thể giải thích tỉ mỉ nữa.
Hà Duy cũng đâu để ý được nhiều như vậy, chỉ tập trung nhào về phía Lăng Vân Dực, quyết đoán tế ra Kết Linh Tiên Y, bao trùm thẳng lên Hung Kiếm Huyết Tàn.
Ngày thường cậu chưa từng tiếp xúc linh thể kiểu này, có Trúc Uyên chỉ dẫn mới thi thuật.
Lúc này thi triển lần đầu tiên, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.
Dẫu sư tôn của cậu là Tống Đoan Nghi, nhưng Tống Đoan Nghi chiều chuộng cậu, che chở cậu, song vẫn chưa chỉ bảo cậu về mặt cảnh giới tu vi. Năng lực cậu học được hôm nay cơ hồ đều nhờ Trúc Uyên dạy dỗ, tuy bảo Trúc Uyên cũng có mưu đồ, nhưng hắn đích xác dạy cậu vô cùng nghiêm túc, dốc lòng hướng dẫn, tay cầm tay dạy cậu vô số kinh nghiệm, còn là có thể gặp mà không thể cầu. Nếu không có Trúc Uyên, sợ rằng cậu còn chả biến hóa được Đấu Linh…
Một ngày làm thầy cả đời làm cha, khoan bàn đến những việc Trúc Uyên gây nên, ít nhất cách hắn đối xử với cậu không chỗ nào đáng xoi mói.
Nhưng giờ cậu lại…
Hà Duy ra sức nhắm chặt mắt, thôi suy nghĩ miên man, việc cấp bách trước mắt là phải chấm dứt tất cả.
Đến lúc đó, Trúc Uyên khôi phục thần trí, Lăng Vân Dực an toàn, Tống Đoan Nghi cũng cần chữa thương… Mà Lê Viêm, cũng không cần bị cuốn vào tai họa này.
Hà Duy hít sâu một hơi, ôm chặt lấy Lăng Vân Dực: “Làm ơn, làm ơn dừng lại đi!”
Lăng Vân Dực im lặng, nhưng hắn không tiếp tục tụ lực nữa, vì sẽ tổn thương Kết Linh Tiên Y.
Hà Duy không dám làm lỡ thời gian, cậu ôm siết hắn, vội nói: “Lăng Vân Dực, ta vẫn chưa có cơ hội giải thích, định về sau mới nói, nhưng ta giờ ta nói luôn được không! Ta không hề phản bội ngươi, cũng sẽ không giết ngươi, tình huống hôm ấy quá nguy cấp, ta chẳng cách nào nói rõ được, mà cũng không thể nói.” Hà Duy bộc bạch toàn bộ không ngừng nghỉ, “Ta biết khuyết điểm của Thương Mạt, ta biết nếu thân xác của ngươi bị hủy diệt thì có thể hòa tan Huyết Tàn vào hồn phách, lúc đó ngươi sẽ có khả năng chiến đấu với Thương Mạt cũng là linh thể, thế nên ta mới tấn công ngươi, phải hủy thân xác thì ngươi mới có đường sống!”
Cậu gần như rống lên câu cuối cùng, mặc dù chỉ nói tình hình thực tế, nhưng thâm tâm Hà Duy vẫn có chút thấp thỏm, chung quy… nghe vào tai… giống thuận miệng bịa chuyện hơn.
Tuy nhiên, cậu hiển nhiên suy nghĩ nhiều quá, cậu phản bội thật Lăng Vân Dực còn chẳng để tâm, huống hồ bây giờ còn giải thích.
Dẫu thực sự là lấy cớ, hắn cũng sẽ tin.
Lăng Vân Dực thu bớt một tia lệ khí.
Hà Duy biết có tác dụng, cậu dựa vào Lăng Vân Dực, nói thêm: “Cho nên, xin đừng làm bậy, ta chỉ mong ngươi sống sót, làm ơn đi mà!”
Thời điểm nói câu ấy, cả người cậu đang phát run, âm thanh trong trẻo lại thấp thỏm đến thế, mềm mại đến thế, quả nhiên khiến người nghe tim đập thình thịch.
Ngặt nỗi, ở đây đâu chỉ có một người.
Lăng Vân Dực khẽ cong khóe miệng, ba người khác lại đồng thời lâm vào hắc ám.
Lông mày Lê Viêm nhảy dựng, nếu không phải không thoát được thân, hắn nhất định sẽ xoay người chém chết Tu La tộc chết bầm kia!
Tống Đoan Nghi híp mắt, hắn thật không ngờ đồ đệ bảo bối nhà mình thế mà giấu nhẹm hắn nhiều chuyện như vậy!
Mỗi người ôm tâm tư khác nhau, Hà Duy lại hồn nhiên chẳng hay biết.
Cậu cảm giác Lăng Vân Dực đã trầm tĩnh lại, lốc xoáy đang quay điên cuồng cũng thu nhỏ, trong lòng an tâm hẳn, mọi chuyện có hy vọng rồi.
Đúng rồi… Sư tôn bảo muốn trấn an Lăng Vân Dực thì phải kích hoạt Triền Tình hoa.
Tuy rằng Hà Duy có chút bồn chồn, nhưng giờ đâu còn cách nào. Đành rằng Triền Tình hoa thường xuyên tìm chết, song không thể không nói, so với mấy tà linh khác thì nó xem như ngoan ngoãn nghe lời.
Đã tới nông nỗi này rồi, cậu cũng đã dốc cạn mọi chiêu thức, tóm lại là không thể bết bát hơn nữa, cứ nghe hắn một lần cho xong!
Dù có thích hại người đến đâu chăng nữa, nhưng Hà Duy vẫn tin sư tôn sẽ không tự hại chính mình!
Sau khi nghĩ thông suốt, Hà Duy quyết tâm giải khống chế cho Triền Tình hoa. Khi kim linh rút đi, đóa hoa đang say giấc thoắt cái run lên, tiếp theo như trông thấy mặt trời mới mọc, ngửi thấy hạt sương mai mà xòe cánh ra, ngang nhiên nở rộ.
Đóa hoa hồng phấn ngây thơ sau khi nở rộ quả nhiên khả ái tột độ.
Nếu không phải nó ưa quậy phá, Hà Duy thật tình chưa đến mức ghét bỏ nó, chung quy hình thể này khiến người ta muốn ghét cũng chả nổi.
Có lẽ do bị ép buộc quá nhiều, lần này Triền Tình hoa thành thật hơn hẳn, không vừa ló đầu liền vênh váo nữa, chí ít không có ý đồ dụ dỗ ký chủ.
Hà Duy thấy nó an phận thì hơi nhướn mày, trong lòng có chút khoan khoái, lẽ nào nhóc ta muốn cải tà quy chính rồi?
Vừa nghĩ vừa chạm nhẹ vào nó, chẳng qua mới đụng đã có một luồng hơi nóng từ từ dâng lên, tâm thần Hà Duy khẽ động, ngay lập tức rút tay. Triền Tình hoa cũng run run, rồi nhẹ nhàng thu cánh như đang hoảng sợ.
Kỳ diệu là Hà Duy lại hiểu được nó… Nó tưởng Hà Duy muốn trấn áp nó lần nữa đây mà.
Tiểu bỉ ổi chuyên tự tìm chết vậy mà ngoan quá thể, Hà Duy rõ là trở tay không kịp!
Nhưng nói chung là hiện tượng tốt, Hà Duy thử giao tiếp và chuyển ít linh lực cho nó nhằm bày tỏ thái độ lấy lòng, quả nhiên nó lại phấn chấn.
Hồi nãy Tống Đoan Nghi nói là kích hoạt Triền Tình hoa, hiện Hà Duy đã thành công giao tiếp với nó, bèn trực tiếp chuyển giao linh khí để giúp nó sống lại hoàn toàn.
Mới đầu Triền Tình còn khiếp đảm, giờ thấy ký chủ cố ý kích hoạt mình, nhất thời được cưng mà hãi, rồi lại mừng rỡ như điên.
Nó cuống cuồng hấp thu mộc linh, nở rộ không chút chần chừ, mùi hương ngọt ngào say lòng người nháy mắt phủ lấp nửa bầu trời.
Hà Duy bị nó làm sửng sốt, may mà Triền Tình hoa hiểu chuyện hơn, biết tránh đi ký chủ, chỉ không ngừng phóng thích ra ngoài…
Đa số dục vọng sẽ đẩy con người sa vào điên dại.
Bạo ngược, tham dục đều khiến bọn họ tự giết lẫn nhau.
Nhưng *** lại khiến người ta mê loạn, quên mất sức mạnh bản thân, quên đi hận thù và thành kiến, chỉ chừa lại bản năng nguyên thủy nhất – ham muốn được ***!
Chết người hơn là, trong thân thể Hà Duy có cả Kết Linh Tiên Y lẫn Triền Tình hoa, cậu phóng ra cả hai, Kết Linh Tiên Y được cậu cho phép liền cung cấp đại lượng linh khí cho Triền Tình hoa, chúng nó phối hợp lại bộc phát lực lượng vượt mức tưởng tượng.
Đúng vậy, Triền Tình hoa chỉ có thể dụ hoặc sinh linh, nhưng nhờ Kết Linh Tiên Y, Triền Tình hoa cám dỗ được cả linh thể!
Tác dụng vỗ về linh thể của Kết Linh Tiên Y bị biến chất, song hiệu quả… tốt đến lạ!
Tiểu thú màu lam táo bạo, bất tuân, hung hãn bị mê hoặc ngay, nó run lẩy bẩy, tru lên một tiếng, nhoáng cái rút lại nanh vuốt dữ tợn.
Sau đó, đồng tử Trúc Uyên đột nhiên trong suốt, mà áp lực của Tống Đoan Nghi và Lê Viêm cũng giảm bớt.
Tống Đoan Nghi chỉ muốn Hà Duy dời hiện trường dày đặc chiến ý đi nơi khác, nào ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn.
Hiềm nỗi… tác hại cũng cực kỳ nghiêm trọng, Triền Tình hoa bùng nổ toàn diện thật sự quá nguy hiểm! Chưa kể nó còn mượn sức mạnh của Kết Linh Tiên Y.
Mấy kẻ tu vi thấp mất kiểm soát triệt để, ngay cả Lê Viêm cũng nheo mắt.
Tống Đoan Nghi nỗ lực vận chuyển thanh tâm chú, nhưng xao động từ linh thể khiến hắn cơ hồ không thể thi thuật.
Không được, nhất định phải nắm chắc cơ hội!
Không thể để bọn họ đấu tiếp, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc!
Tống Đoan Nghi mạnh mẽ kiềm nén tâm thần, gọi Hắc Sắc Vũ Phiến về, chân trời vạch ra một vết rách, lực lượng không gian cuồn cuộn rót vào đó, một cánh cửa Hắc Sát đồ sộ hình thành trong chớp mắt.
Cánh cửa này rất khác với bình thường, cứ như một lỗ đen mang lực hút khổng lồ, gần như điên cuồng cuốn tất cả mọi người tại đây vào.
Tống Đoan Nghi gia tăng sức lực, mắt thấy đám người mất hút bên trong, sắc mặt hắn càng tái hơn.
Đúng lúc này, khóe mắt hắn thoáng liếc sang và thấy được bên kia.
Lăng Vân Dực ôm Hà Duy, rồi khẽ cúi xuống hôn cậu.
About these