Quyển 1 - Chương 4: : Phá hủy truyện cha con loạn luân [ H nhẹ ]Không thích sao?Nguyệt Hy mê man nghĩ, đương nhiên là không phải không thích, nguyên chủ thích Trạch Dương, tự nhiên cũng khát vọng thân thể hắn.Nguyên nhân khiến nguyên chủ luôn tỏ ra lạnh lùng với Trạch Dương vì lỗi lầm mà hắn đã làm trong quá khứ khiến cô không thể nào quên được, việc nguyên chủ yêu Trạch Dương đến ngay cả chính cô cũng không biết rằng mình đã yêu hắn từ lúc nào và việc đấy khiến cô cũng không thể chấp nhận được.Sau lần cưỡng hiếp năm đấy khiến cô chán ghét làm tình và cũng càng chán ghét việc làm tình cùng hắn.Đúng như mong muốn của cô, Trạch Dương sau lần đấy cũng không dám tiếp tục làm tình cùng cô nữa.
Nhưng mọi quy luật thường ngày đều bị phá vỡ, Nguyệt Hy lại nằm dưới thân Trạch Dương một lần nữa, trong lòng cô vẫn cố gắng kháng cự lại hắn? Không phải như vậy, Nguyệt Hy nghĩ, thật ra thì...!nguyên chủ vẫn còn chút lưu luyến.Không nghe được tiếng trả lời của vợ, đáy mắt Trạch Dương lại tối thêm mấy phần.
Không trả lời có nghĩa là cô không thích hắn.
Hắn tức giận tăng thêm lực giày vò bầu ngực của cô, dùng đầu lưỡi kéo đầu vú vào trong miệng, lúc nặng lúc nhẹ như muốn cắn lên để thu hút sự chú ý của cô."A..
đau.." Nguyệt Hy khẽ rên nhẹ rồi nhìn xuống "tên nhóc con" đang cố gắng khiến cô chú ý đến hắn.Trạch Dương thấy cô cúi xuống nhìn hắn liền lưu luyến nhả đầu vú cô ra giọng khàn khàn mang chút ủy khuất tủi thân hỏi cô "Tại sao lại không trả lời ta? Tiểu Hy em thật sự không thích ta sao? Nếu như em không muốn chúng ta có thể dừng lại."Nguyệt Hy nghe hắn nói cảm thấy có chút bối rối, bối rối vì một phần không biết nên phải trả lời hắn như nào và một phần cô cũng nghĩ phải làm sao để tiếp tục vì nếu để lỡ mất cơ hội đợt này thì chưa chắc lần sau cô sẽ có cơ hội để thu thập tinh dịch của Trạch Dương.Cảm thấy bầu không khí có phần ngượng ngạo, Nguyệt Hy đưa tay nhẹ nâng khuôn mặt đang đầy sự tuyệt vọng của Trạch Dương lên nhẹ nhàng hôn lướt qua lên đôi môi của hắn."Ông xã em yêu anh, chúng ta có thể bỏ qua những chuyện trong quá khứ được không?" Cô nhìn Trạch Dương bằng ánh mặt dịu dàng, hắn cảm thấy hết những lời cô vừa nói những cử chỉ thân mật của cô hiện tại đều như một giống mộng.Nếu như đó là một giấc mộng gã nguyện rằng bản thân sẽ đắm chìm trong giấc mộng đó và sẽ không bao giờ muốn tỉnh lại.Trạch Dương không do dự nữa, hắn nắm lấy cái cằm thanh tú của cô, không nói gì thêm mà hôn lên đôi môi mềm mại đỏ thắm như đóa hoa anh đào.Nụ hôn bất ngờ này khiến Nguyệt Hy cứng đờ tại chỗ, cô không biết nên phản ứng thế nào, rốt cuộc là nên đẩy Trạch Dương ra hay vẫn là cứ như vậy mà thuận theo? Không để cô kịp suy nghĩ thêm nữa, bàn tay Trạch Dương đã vòng tay qua ôm chặt lấy lưng cô, Nguyệt Hy bị Trạch Dương giam cầm trong vòng tay to lớn gã."Từ từ..." Nguyệt Hy miễn cưỡng giãy giụa thoát được ra khỏi vòng tay nóng hầm hập của gã, lại ngay lập tức bị Trạch Dương thừa cơ xông vào, đầu lưỡi của gã giống như đuôi cá, tách đôi môi anh đào của cô ra, gian xảo tấn công cái miệng nhỏ nhắn của cô, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương hung hăng mút lấy.Thật ra động tác của Trạch Dương cũng không phải là rất thuần thục, mà nghĩ lại, thì số lần hôn môi giữa vợ chồng hai người bọn họ tính ra cũng chỉ có hai lần, hơn nữa những lần đó đều chỉ là hôn lướt qua mà thôi.
Trạch Dương cảm thấy gã sắp nghẹn tới nổ luôn rồi , khi gã cảm thấy nếu gã đòi hỏi chuyện đó sẽ khiến cô cảm thấy chán ghét gã hơn thì ngay lập tức sẽ dừng động tác thân mật lại và cũng sẽ không dễ dàng lại tiến thêm một bước.Nhưng hôm nay hắn lại hoàn toàn khác hẳn ngày thường.Cái lưỡi của Nguyệt Hy dường như sắp bị hắn nuốt mất, Trạch Dương cuốn lấy cái lưỡi của cô kéo vào trong miệng gã, nước bọt theo khóe miệng chảy xuôi xuống dưới, lại bị Trạch Dương liếm sạch từng chút một.Cả người như muốn nhũn ra, cô giống như một bức xuân thủy nằm dưới thân Trạch Dương, quần áo trên người đã sớm bị hắn cởi sạch.
Trạch Dương cường ngạnh đè cô xuống, sau khi đùa bỡn cái lưỡi của cô đủ rồi thì gã lại đem nước bọt trong miệng của gã đổ sang cái miệng nhỏ nhắn của cô.Bàn tay to lớn của gã ở trên thân thể mềm mại của cô dao động không ngừng, cảm xúc thô ráp từ trong lòng bàn tay gã chậm rãi lướt qua, Nguyệt Hy cảm thấy hoa tâm tê dại, dường như có thứ gì đó nóng ẩm vừa mới chảy ra."Bảo Bối em ướt rồi." Trạch Dương thở gấp khẽ nói bên tai cô, gã nắm hai chân của cô hơi hơi tách ra, đầu ngón tay liến chạm đến một mảng ẩm ướt."Đừng......!Trạch Dương, đừng như vậy......" Đôi mắt Nguyệt Hy mơ màng nhìn hắn, mái tóc xoăn dày như hải tảo che kín mặt cô đã bị vén lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ.Cô quả đúng là rất đáng yêu, Trạch Dương không khống chế được mà tưởng tượng, cô giống như một con thỏ nhỏ hai mắt ngấn nước ngẩn người nhìn mình, đồng tử trong mắt cô đen nhánh trong suốt tràn ngập lo sợ cùng nghi hoặc.Nếu là trước kia, khi nhìn thấy ánh mắt này của cô, gã sẽ dừng lại ngay lập tức.
Có rất nhiều lần đều là như vậy, chỉ cần Nguyệt Hy lộ ra biểu tình bất an hay chán ghét, cho dù gã đang rất khó chịu thì Trạch Dương cũng sẽ nhịn xuống không tiếp tục ép buộc cô..