Huyên Huyên ăn xong thịt nướng, cô cảm thấy vị của thịt nhạt nhẽo.
Dường như họ không cho muối vào, chỉ để nguyên miếng nướng theo cách nguyên thủy nhất
Sắc trời đã tối, cô được nằm trên một tảng đá lớn xung quanh còn quấn nhiều cỏ khô.
Nhằm tạo ra một chút ấm áp.
Trác Dư Nhiên thì nằm cùng với Trác Tư Siêu.
Huyên Huyên vắt tay lên trán suy nghĩ, cô vẫn không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
" Hệ Thống, dương khí đã đầy chưa?
[...] Dương khí đạt 20 % thính ký chủ cần cố gắng hơn nữa.
Huyên Huyên giật mình, cô mệt mỏi bạch bạch với hắn cả một buổi.
Vậy mà dương khí mới 20%
[...] Ký chủ có thể vắt cạn dương khí của người khác vẫn được, chỉ cần ký chủ hoàn thành nguyện vọng của nam chủ.
[...] Tới lúc đó, dương khí đầy.
Nghiệm vụ được xem như hoàn thành.
Cô nghe âm thanh hệ thống nói, hai mắt lóe sáng.
Còn có thể vắt dương khí của nam nhân khác bù vào?
Huyên Huyên nhịn không được, liếc mắt nhìn Trác A Thiên và Trác Tư Siêu đang an ổn ngủ ngon.
Dù sao hai tên nam nhân này cùng huyết thống với nam chủ.
Hơn nữa còn là thú nhân ưu tú trong làng, cô không vắt cạn thì rất uổng phí.
Huyên Huyên nghĩ thông suốt, hai mắt nhắm lại từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành vắt cạn hai tên nam nhân kia.
_________
Ngày hôm sau, Huyên Huyên đã sớm tỉnh lại.
Đêm qua cô đánh một giấc thật ngon lành.
Trác Dư Nhiên cũng thật chu đáo, hắn giúp cô tìm một bộ y phục mới.
Là của giống cái đã quá tuổi trong làng, nhưng dù sao đỡ hơn phải mặc áo khoác quấn quanh người kia.
Không Khí lẫn mùi hôi ẩm mốc trong hang động, khiến Huyên Huyên không được thoải mái cho lắm.
Trác A Thiên và Trác Tư Siêu đã rời làng từ rất sớm, cô nghĩ là họ tiếp tục đi săn để tích trữ thịt cho mùa đông.
Hiện tại chỉ còn một mình Trác Dư Nhiên vẫn đang ngái ngủ trong động.
Huyên Huyên lắc đầu ngao ngán, tay khẽ vuốt cái bụng trống rỗng.
Cô quyết định sẽ đi ra ngoài tìm lương thực khác, chắc chắn phải có thứ gì khác ngoài thịt.
Ít ra phải tìm được ra vị, cơ bản nhất là muối.
Suy nghĩ thấu đáo, Huyên Huyên bước ra khỏi hang động.
Đi thẳng tới bìa rừng gần làng..
Dọc đường thi thoảng sẽ chạm mặt một vài già làng, hài tử vẫn trong hình dạng thú nhân.
Cô chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó nhanh chóng tìm thức ăn.
Huyên Huyên nhìn thực vật xung quanh, quả thật không biết cái nào mới có thể ăn được.
Không lẽ cô hái từng cây ăn thử ?
Lỡ như ăn phải cây có độc thì phải làm sao? Riêng về vấn đề này đã khiến Huyên Huyên đau đầu không ít.
[...] Ký chủ đi lên 2m, cách đó có cây Diệp tầm có thể ăn được.
Âm thanh hệ thống một lần nữa vang lên nhắc nhở, Huyên Huyên muốn thổ huyết.
Vì sao hệ thống này không nhắc từ đầu.
Làm cô mất công cả một buổi sáng.
" Hệ Thống, mi biết cây nào ăn được sao?
[...] Ký chủ kiến thức thật hạn hẹp, bổn hệ thống dĩ nhiên cái cũng đều biết.
Khóe miệng Huyên Huyên giật giật, cô gầm lớn trong lòng.
: " Vậy sao mi không chỉ ngay từ đầu?
[...] Ký chủ không có hỏi ta.
Huyên Huyên :"...."
Cô đói tới mức không còn sức đôi co với hệ thống, không tiết tháo này.
Cô đi theo chỉ dẫn, sau đó khom người xuống với ý định nhổ hết mớ cây Diệp Tầm kia về.
Hai tay nhắm chặt cây Diệp Tầm, môi mím chặt.
Ra sức nhổ lên, Huyên Huyên thở ra một hơi.
Nhìn cây bé tí, thế mà nhổ được lên cũng là một vấn đề nan giải.
Ngay lúc này Trác A Thiên cùng Trác Tư Siêu đang đi về phía làng, họ từ xa đã thấy hình bóng quyến rũ của Huyên Huyên.
Đang khom người, bờ mông cong vểnh lên ra sức nhổ thứ gì đó.
Ban đầu hai người họ đi săn cùng đoàn người, nhưng giữa đường gặp sự cố nên đành bỏ về.
Càng không ngờ rằng sẽ gặp được Huyên Huyên nơi bìa rừng hẻo lánh này.
Trác A Thiên lẫn Trác Tư Siêu nổi lên cơ hội, nhẹ nhàng tiến lại gần Huyên Huyên.
Hai người họ biết, đây là cơ hội tốt để được giao phối với giống cái xinh đẹp này.