Mắt thấy cánh cửa tủ sắp bật ra, Huyên Huyên kinh hồn bạt vía, sờ loạn trong tui áo.
Bàn tay nhanh chóng nắm chặt tấm bùa được bỏ sẵn từ trước.
Cô hít vào một hơi, định bụng đánh tan vong hồn kia.
Thì trong đầu, phát ra âm thanh hệ thống.
[...] Nghiệm vụ chính tuyến, xin mời ký chủ hoàn thành nguyện vọng của Tề Cẩn Phong.
" Chết tiệt, hẹ thống mi không thấy bổn cô nương đang bị ma ám sao? Mi còn lựa thời điểm này phát nghiệm vụ?
[...] Ký chủ, nếu ta không nhầm thì nam chủ các cô 1m
" Ực ~~ "
Nghe thấy hệ thống nhắc nhỡ, Huyên Huyên nuốt nước bọt xuống.
Quay cổ cứng ngắc nhìn xuyên qua khe tủ.
Không nhịn được mà lắp bắp..
" Vậy....!vậy...nam chủ là..
là con ma trước cánh tủ sao....? Hệ thống mi đang giỡn hay nhầm lẫn rồi phải không?
[...] Hệ Thống ta chưa bao giờ nhầm lẫn càng không đùa giỡn, đích thị nam chủ là linh hồn kia..
Huyên Huyên :"....."
" Vậy bổn cô nương ,phải vắt dương khí hay âm khí đây......?
[...]Nam Chủ dù đã chết, nhưng vẫn là nam nhân.
Dĩ nhiên là dương khí rồi, tốt nhất ký chủ từ bỏ ý định đánh tan linh hồn nam chủ.
[....]Ta không ngại phát hình phạt đâu..
Huyên Huyên còn định đôi co cùng hệ thống.
Thì âm thanh móng tay cào lên cửa tủ, khiến Huyên Huyên hoảng sợ phản ứng lại.
" Xoạt....!rít..
rít...!két...!két...!:'
" Tìm thấy cô rồi :"
Cánh cửa tủ bật tung ra, Huyên Huyên đờ đẫn, toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích nhìn vào khoảng không gian tối mịt...!
Bỗng nhiên cô cảm thấy có thứ gì đó lạnh lạnh chạm vào cơ thể mình.
Không những lạnh lẽo, mà còn toả ra âm khí.
Huyên Huyên cau mày, trên mặt hiện lên rõ chữ " Sợ ".
Cô hít sâu một hơi, hướng mảnh hư không tối mịt, lên tiếng hỏi.
" Tề Cẩn Phong, là anh phải không?
Tề Cẩn Phong là nam nhân chết cháy ở căn phòng này, hắn chết vào ngày 11.
Ban đầu nguyên chủ cũng không phải là thiên sư gì cao tay.
Chỉ biết vẽ sơ sài vài lá bùa trấn quỷ, nhưng lại rất hiệu quả.
Bởi vì vậy, không ai biết nguyên chủ là thiên sư dởm.
Hơn nữa nguyên chủ không hề biết, căn phòng này thật sự bị ma ám.
Không hề có âm thanh nào trả lời, Huyên Huyên như muốn ngất đi.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Nam Chủ này muốn làm gì cô? ăn thịt hay nhập vào thân xác của mình? Vấn đề quan trọng hơn là, phải làm cách nào để vắn cạn hắn?
Lúc này toàn thân cứng ngắc, cô không có một chút sức lực để thoát ra khỏi sức mạnh vô hình này.
Thì bỗng nhiên bị một bàn tay vô hình lạnh toát đặt lên ngực, rồi từng nút áo ngủ, từng cái nút một bị cởi ra.
"Cái gì vậy? Hắn định ăn thịt cô sao? còn không ăn cả quần áo như trong phim truyền hình?
Không khí căn phòng trở nên trầm thấp, lạnh lẽo khiến Huyên Huyên run lên cầm cập.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể lạnh lạnh của Tề Cẩn Phong dán lên lưng cô, ôm chặt lấy eo nhỏ.
Nút áo ngủ đã được tháo hết, áo ngực cũng lưu loát cởi ra.
Bàn tay vô hình, lạnh như hàn băng đặt lên hai vú cô.
Lực đạo ôn nhu vân vê xoa nắm hai núm vú.
Thoáng chốc đã cứng chỉa lên như hai viên đậu nhỏ.
Huyên Huyên thở gấp ra, mở miệng nói, ngữ điệu có chút nặng nề..
" Ưm..
Ư...!"
" Tề Cẩn Phong , tôi biết là anh.
Chúng ta có thể nói chuyện...!một chút có được không?
Huyên Huyên nhớ tới ký ức của nguyên chủ, có biết qua vẻ ngoài của Tề Cẩn Phong qua video, hình ảnh của người ủy thác.
Hắn có ngoại hình cao dáo, mũi cao thẳng.
Đôi lông mày rậm, hàng mi cong.
Gương mặt đẹp trai góc cạnh, hơn nữa hắn chết khi mới 25 tuổi.
Huyên Huyên cảm thấy tiếc thay cho một mĩ nam, đẹp trai nhưng ngắn số.
" Được...!:" Âm thanh u ám vang lên, đáp lại lời Huyên Huyên.