Hai năm này Hoàng Thượng có tặng mỹ nhân cho Lãnh Thần Duyệt, thì hắn một mực từ chối.
Có nhận thì chỉ để những mỹ nhân kia ở sau hậu viện, cô đơn lẻ bóng không khác gì lồng giam.
Hiển nhiên hắn không hề liếc mắt, chứ đừng nói tới đụng chạm vào họ.
Thời gian này Lãnh Thần Duyệt từ quan, hắn có rất nhiều thời gian để du ngoạn giải sầu.
Hôm nay hắn lại nhớ tới nàng, nữ nhân tuyệt sắc nhất trong lòng hắn.
Nỗi nhớ lại dâng lên, Lãnh Thần Duyệt quyết định rời khỏi kinh thành ít hôm, để du ngoạn.
Lãnh Thần Duyệt chỉ mang một vài y phục thiết yếu, cầm theo bạc vụn và ngân phiếu.
Đi cùng hắn là Thập Ngũ luôn ẩn nấp, kê bên là A Bảo.
Từ sau khi Huyên Huyên chết, thì Vương Gia của họ không nở lấy một nụ cười.
Gương mặt luôn âm trầm mang theo sát khí, nhăn nhúm lại không khác gì trái khổ qua.
( trái mướp đắng theo miền bắc hay gọi)
A Bảo chỉ nghĩ tới đây, hắn không khỏi thở dài một hơi.
Tức khắc hắn hơi giật mình khi thấy nữ nhân tuyệt sắc, hình dáng quen thuộc đang ngồi giũ y phục gần hồ sen.
Mặt hồ trong xanh, làn nước lay động.
Mùi sen thoảng đưa theo gió.
Nữ nhân quyến rũ xinh đẹp, đầu vấn Thiên vân kế, cố định bởi cây trâm ngọc khảm ruby.
Y phục mà hồng nhạt, thi thoảng cánh tay hơi dơ lên.
Lau lau mồ hồ đẫm trên trán.
Sắc mặt ửng hồng tới mê người.
" Vương....!Vương...!Gia..
người có đang nhìn thấy....!nhìn thấy những gì nô tài đang thấy không ?
Lãnh Thần Duyệt bất động, nhìn chăm chăm vào nữ nhân đang giặt đồ ở hồ sen.
Hắn xác định có có thấy, còn là nhìn rất rõ ràng.
Đây không phải là ảo giác, là nàng chính xác là nàng..
Hắn giật mình, tỉnh thần lại.
Hai năm qua hắn sống trong khổ sở.
Còn nàng thì sao? giặt đồ thôi có cần phải cười vui vẻ hi hi ha ha tới như vậy không?
Lãnh Thần Duyệt cau mày lại, hắn rút ra trong ngực mọt tờ ngân phiếu.
Lạnh nhạt ra mở miệng.
" A Bảo, ngươi mau thuê à không , mua đứt một chiếc thuyền tới đây.
Ta phải tới chỗ nàng.
A Bảo run rẫy cầm tờ ngân phiếu 1000 lượng, trán đổ đầy mồ hôi.
Mua một chiếc thuyền nhỏ chỉ cần 50 lạng bạc là đủ.
Vương Gia có cần phải đưa nhiều như vậy hay không?
Rất nhanh A Bảo đã mua được một chiếc thuyền nhỏ, hì hục chèo thuyền sang bờ bên kia.
Hắn vui mừng không thôi, Thế Tử Phi còn sống thì khắp vương phủ không cần nhìn sắc mặt u ám của Vương Gia nữa rồi.
Tới khi Lãnh Thần Duyệt tới gần thì Huyên Huyên đã giặt xong đồ, hiển nhiên cô không phát hiện ra có người theo dõi.
Ôm thau đồ tiến lên, đi về nhà của mình.
Lãnh Thần Duyệt âm thầm bám theo sau, cho tới khi thấy Huyên Huyên bước vào một gia trang lớn.
Hắn liền sai A Bảo dò xét xem nơi này là của ai.
1 Canh giờ sau, A Bảo vội vàng bẩm báo :" Vương Gia, nơi này là Lý Gia Trang.
" Hai năm trước, Lý Vượng mắc bệnh được đại phu chuẩn là không thể cứu.
Thì nữ nhân giống hệt Thế Tử Phi ra tay cứu chữa...!
" Và được Lý Vượng nhận làm nghĩa nữ, sống ở đây đã được hai năm.
Nghe thấy A Bảo nói, Lãnh Thần Duyệt lúc này mới thật sự chắc chắn.
Miệng nhếch lên đường cong nhạt.
" Huyên Huyên,nàng trốn giỏi lắm.
Còn sống mà không quay lại tìm ta, để ta phải sống trong đau khổ, nhớ nhung hai năm qua.