Huyên Huyên lơ đãng nhìn qua kính chiếu hậu, liền thấy một chiếc xe thể thao màu đen không ngừng bám đuôi.
Cô nheo mắt nhìn kĩ, gương mặt Tôn Hoắc Tề cau lại phản chiếu qua gương.
" Hắn đuổi theo bổn cô nương làm gì?
Chân nhanh hơn não , Huyên Huyên đạp thắng xe nhằm dừng lại.
Nhưng thắng xe không ăn, tốc độ của chiếc xe vẫn còn gia tăng tới chóng mặt.
Cô nhớ lại bóng đen xuất hiện từ xe cuat mình, sau đó biến mất.
Mồ hôi giữa lòng bàn tay Huyên Huyên tiết ra, ướt đẫm vô lăng.
" Không ổn, trúng kế rồi :"
Ngay lúc này Huyên Huyên hoàn toàn mất lái.
Không thể nào điều khiển được chiếc xe nữa.
" Chết tiệt :"
Tôn Hoắc Tề mắng tục, hắn đạp ga hết cỡ phóng ngang tầm với xe của Huyên Huyên.
Trên con đường cao tốc, hai siêu xe chạy sánh nhau với tốc độ kinh ngạc.
Tôn Hoắc Tề kéo kính xe xuống, đồng thời Huyên Huyên cũng kéo kính xuống.
Đôi mắt thất thần nhìn 5 nam nhân đối diện.
" Bảo Bối, em mau đừng xe lại...:" Hà Ân lẫn Tiêu Cao Tề hét lên, hy vọng Huyên Huyên dừng xe lại.
Nhưng cô lắc đầu liên tục , ngữ điệu hoảng loạn...!
" Không được, mất lái rồi.
Tôi không thể dừng lại...!
" Chó chết ! Vũ Hạo, Tử Dương.
Bảo bối xảy ra chuyện gì thì Ngọc Gia các người đừng hòng sống tốt.
Hai anh em Ngọc Gia ngạc nhiên, không hiểu vì sao Tiêu Cao Từ lại Thốt ra những lời như vậy.
" Từ, cậu nói gì? chúng tôi không hiểu?
" Hừ, rồi các cậu sẽ hiểu thôi!
Rứt lời Tiêu Cao Từ mở cửa xe, hai tay mở rộng ra.
Sắc mặt ngưng trọng.
" Từ, cậu đình làm gì? Đừng mở cửa rất nguy hiểm.
Hà Ân nhịn không được mà hét lên, với vận tốc này còn mở cửa.
Hơn nữa còn trên đường cao tốc, chỉ có người điên muốn chét mới hành động như vậy.
Tiêu Cao Từ mặc kệ Hà Ân can ngăn, hắn trầm giọng xuống nói.
" Tề, ép sát với xe bảo bối :"
" Được "
Tôn Hoắc Tề lách xe áp sát với xe của Huyên Huyên.
Tiêu Cao Từ thét lớn lên.
" Bảo bối, em mau mở cửa xe nhảy sang đây.
Anh sẽ bắt lấy...!mau lên...!:'
Huyên Huyên trừng mắt nhìn hình ảnh này, cô càng không nghĩ Tiêu Cao Từ sẽ hành động điên rồ như vậy.
Nhưng cô còn cách nào khác sao?
Xe hoàn toàn mất lái, không thể dừng lại.
Huyên Huyên hít sâu một hơi táy mở cửa, dự định sẽ nhảy sang xe của Tôn Hoắc Tề.
" Khốn kiếp, khống thể mở? Ông trời cũng muốn ép bổn cô nương chết sao?
" Cửa không thể mở :" Huyên Huyên hét lớn sang bên cạnh.
Tiêu Cao Tề cắn chặt răng, hắn định nhảy sang xe của Huyên Huyên.
Tức khắc có một chiếc xe màu đen chạy ngược chiều, lao tới hướng của Huyên Huyên với tốc độ kinh người.
Đâm vào chắc chắn không qua khỏi.
" Hệ Thống chó chết, Bổn cô nương mà chết thì mi đừng hòng hoàn thành nghiệm vụ...!:"
[...] "....."
" Từ, mau trở vào! Nguy hiểm :"
" Rầm -- Rầm -- Bùm :"
Tiếng nổ lớn phát ra giữa đường cao tốc, Hai xe va chạm nhau.
Lúc này trên đường cao tốc dãi đầy mảnh vụn vở, hai xe va chạm phát nổ ngay lập tức.
Nhưng đó là chiếc xe của Tôn Hoắc Tề và chiếc xe ngược chiều kia.
Trong giây phút tử thần đó.
Tôn Hoắc Tề phóng tới trước đâm thẳng vào chiếc xe ngược chiều thay cho Huyên Huyên.
Còn 5 người họ đồng thời nhảy ra khỏi xe, nhưng hắn càng không ngờ rằng.
Chiếc xe của Huyên Huyên lại mất lái đâm thẳng vào một chiếc xe tải khác.
Tôn Hoắc Tề lẫn 4 người kia bị thương không nhẹ.
Họ vẫn cố gắng lết tới trước xe của Huyên Huyên, Ngọc Vũ Hạo dùng đá phá hư cửa xe của Huyên Huyên.
5 người bọn họ cố gắng đưa cô thoát ra khỏi chiếc xe.
Bầu không khí lúc này tràn ngập mùi sát khí.
Khắp người Huyên Huyên nhuộm đỏ máu tươi, hơi thở yếu ớt.
Giống hệt như ngọn nến, chỉ cần cơn gió nhẹ liền thổi tắt..
" Bảo bối, em đừng ngủ.
Chúng tôi sẽ đưa em tới bệnh viện...!Không sao đâu, em tỉnh lại đi.
" Nhanh, gọi xe cấp cứu...!Vũ Hạo, Tử Dương.
Mau cho người tới đây...!
Hà Ân ôm ghì lấy chân của mình, tay che chắn vết thương trên đầu của Huyên Huyên.
" Được Được :'
Chỉ riêng Tiêu Cao Từ Và Tôn Hoắc Tề còn giữa được bình tĩnh.
Toàn bộ 5 người ai nấy đều bị thương không hề nhẹ.
Người nặng nhất không ai khác chính là Huyên Huyên
Tiêu Cao Từ dùng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn nữ nhân toàn thân nhiễm máu.
Hắn đưa điện thoại lên tai, giọng nói lạnh lùng như dao sắc lạnh vang lên.
" Bắt lấy cô ta, giam lại.
Tùy các ngươi chơi đùa, nhưng đừng để cô ta chết quá sớm.