Bà Hàn thất thần nghe chồng mình thuật lại từ đầu đến cuối.
Đợi khi chồng mình kể xong, mà khó khăn tiêu hoa toàn bộ thông tin trong nước mắt.
Hốc mắt bà hồng hồng, căng mắt liếc nhìn 5 tên nam nhân lăng nhục con gái mình.
Bà không thể nào giữ được bình tĩnh nữa, nhào lên định sống chết với họ.
" Mấy tên cầm thú các cậu, lại dám lăng nhục Huyên Nhi.
Các cậu còn có lương tâm hay không?
" Tôi sẽ kiện các người, aaaaa....!Huyên Nhi đáng thương của mẹ...!
Ông Hàn trấn định giữ lấy vợ mình, nhàn nhạt nói.
" Vợ, em bình tĩnh.
Việc quan trọng lúc này là mong con gái bảo bối không xảy ra chuyện gì...!
" Phải, phải, Huyên Nhi vẫn còn trong đó.
Bảo bối của chúng ta vẫn đang nguy hiểm hu hu hu....!
Bà gào khóc, tay đập liên tục lên lồng ngực chồng mình.
Bác sĩ lắc đầu, cũng một phần nào đoán ra được nguyên nhân.
" Hiện tại bệnh nhân đã được đưa tới phòng đặc biệt, chỉ có người nhà có thể vào thăm.
" Còn những người khác thì xin lỗi, không thể vào.
Rứt lời, bác sĩ cẩm bệnh án xoay người đi mất.
Chỉ còn lại 5 tên nam nhân cúi đầu hối hận không thôi..
" Bác Hàn , cháu xin lỗi.
Cháu sẽ chịu trách nhiệm với Huyên Nhi.
:"
" Đúng vậy , Hàn Tổng ! Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ấy.
Hà Ân lên tiếng trước, 4 người còn lại cũng tiếp tục lên tiếng nhận trách nhiệm về mình.
5 Người họ không mở miệng thì thôi, một khi cất tiếng ông bà Hàn căm hận không thôi.
Kẻ đáng hận nhất là Ngọc Tuyết Chi, là ông bà mắt mù mới tin tưởng nữ nhân độc ác tới vậy.
" Các cậu nói xong rồi chứ? nói xong rồi thí Cút đi cho tôi.
" Trách nhiệm? Các cậu xứng với bảo bối nhà tôi sao? Đứa bé tôi chắc chắn sẽ không giữ.
" Cút :"
Ông quát tháo một hồi, liền dẫn vợ mình tới phòng chăm sóc đặc biệt để nhìn mặt con gái mình.
5 Tên âm thầm chống nạng đi theo sau.
Ông bà Hàn mặc kệ, không quan tâm bọn họ.
Dù sau ông sẽ không để con gái mình gặp lại lũ cầm thú này.
Lúc này Huyên Huyên tỉnh lại từ trong khoảng không đen mù mịt.
Cô cảm giác được toàn thân mình đau như muốn đứt lìa ra ngoài.
Toàn thân băng bó kín mít như xác ướp, cổ nẹp chặt.
Hai chân cũng nẹp, mơ hồ còn đóng đinh ở xương.
Huyên Huyên khó khăn mắng trong đầu.
" Đau quá, hệ thống không phải mi nói giúp bổn cô nương sao?
[...] Ký chủ tông trực tiếp với xe tải, không mất mạng đã là điều may mắn.
Hệ thống đã cố gắng giảm thương vong hết sức có thể..
Huyên Huyên :"...."
" Vô dụng "
" Cạch -- Cạch :"
Ông bà Hàn đẩy cửa vào, Huyên Huyên nhìn hai người với đôi mắt mơ hồ.
Bà Hàn nhịn không được mà lao tới khóc nĩ non.
" Huyên Nhi, con tỉnh rồi.
Rốt cuộc con không sao rồi...!khổ thân con gái tôi...!
" Con yên tâm, mẹ sẽ bắt ba con đòi lại công bằng.
Trong lòng Huyên Huyên nổi lên cảm xúc khó tả, tình cảm ba mẹ là thứ ấm áp nhất an toàn nhất mà cô tin vào.
Cô nở nụ cười yếu ớt, cố gắng thốt ra từng chữ..
" Ba....mẹ...!con đau quá...!con muốn về, con không muốn ở đây nữa...!:"
" Đứa bé, đứa bé sao rồi...!con của con...!:'
Ông bà Hàn đau lòng, thương xót cho con gái mình.
Bị thương nặng vẫn lo lắng cho đứa bé, chợt Ông Hàn lên tiếng trấn an con gái.
" Bảo bối đừng cử động, đứa bé vẫn không sao? Con gái, con biết mình có thai từ khi nào ...!
" Tại sao không nói cho ba mẹ biết :'
Huyên Huyên thở ra nhẹ nhõm, toàn thân cô không thể cử động.
Chỉ có thể yếu ớt cất lời..
" Con cũng mới biết, ba mẹ con muốn về nhà, con không muốn ở đây...!
Bà Hàn khóc nấc lên, xoa xoa lên gương mặt nhợt nhạt của Huyên Huyên.
" Được, nhưng phải hết hôm nay con mới được về.
Huyên Nhi đáng thương của mẹ.
" Ông biết chuyện còn dấu tôi, ông có còn xem tôi là vợ ông nữa hay không?
Ông Hàn yên lặng,để mặc vợ mình đau lòng khiển trách.
Lỗi cũng do ông, không thể bảo vệ tốt con gái bảo bối.
" Mẹ, đừng trách Ba.
Là con không cho ba nói...!Ba mẹ, đợi con ổn hơn, con muốn giữ đứa bé lại.
" Con muốn đi Anh!