Hạ Mặc Phỉ nhìn chằm chằm Huyên Huyên, hắn nghe không hiểu cô đang nói cái gì.
Mà khẽ rống lên một tiếng..
" Rống --"!
Huyên Huyên :"....."
" Như thế này có dược coi như, hắn đang trả lời bổn cô nương hay không ?
[...] Cái này, ký chú cứ xem như là vậy đi.
Bây giờ hắn mới là tang thi cấp 2 , cô cần cố lên hơn để hắn thăng cấp lên tang thi cấp 7.
[...] Tới lúc đó ký chủ có thể từ từ dạy hắn nha.
Huyên Huyên :"...."
Cô khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn Hạ Mặc Phỉ tiếp tục lên tiếng.
" Vậy xem như là anh có nhận ra em nhé.
Mặc Phỉ anh biến thành tang thi vẫn rất đẹp trai.
Huyên Huyên ngồi bên cạnh Hạ Mặc Phỉ,cố gắng nói chuyện khen hắn.
Mong rằng hắn đừng có cắn bậy, cô rát sợ đau a~~
Nhưng đổi lại kết quả , Hạ Mặc Phỉ nhìn Huyên Huyên với đôi mắt mê mang.
Hệt như người vô hồn chẳng hay biết gì.
Bởi vì hắn mới tiến cấp 2.
Thính giác không tốt, thị giác chỉ mơ hồ nhìn được hình dáng của Huyên Huyên.
Tức khắc hắn tiếp tục rống lên , khiến cho Huyên Huyên giật thót mình.
" Rống -- "
" Ha, có rống lên phải báo trước chứ.
Làm bổn cô nương hết hồn :"
Huyên Huyên nhìn thấy Hạ Mặc Phỉ thật sự không cắn mình.
Thì cô mới bắt đầu cởi trói cho hắn, sắc trời đã vào khuya, Huyên Huyên nằm xuống bên cạnh ôm Hạ Mặc Phỉ ngủ.
Cô tính toán chính mình làm quen dần với thân thể tang thi này của hắn.
Sau này còn phải vắt cạn dương khí.
[...] Ký chủ ta quên không nhắc cho cô biết.
Bây giờ nam chủ đã là tang thi cấp 2, cô cần phải cho nam chủ ăn 5 viên tinh hạch cấp 2
[...] Hoặc 20 viên tinh hạch cấp 1.
" Hả? Cần nhiều như vậy? Thật là nuôi một con tang thi trong nhà, cũng không dễ dàng gì.
Huyên Huyên dối dắm suy nghĩ, vẫn cần phải nhanh chóng thăng cấp.
Còn giết gấp đôi số tang thi ngày hôm nay.
Hạ Mặc Phỉ thân thể cứng còng , khó khăn nghiêng đầu nhìn Huyên Huyên đang ôm mình.
Hắn không hiểu vì sao lại không muốn cắn hay rời xa người bên cạnh.
Huyên Huyên trầm lặng một lúc, sau đó thì ngủ thiếp đi.
Chỉ còn Hạ Mặc Phỉ vẫn mở mắt nhìn hình dáng mơ của cô.
Hắn là Tang Thi, dĩ nhiên không cần phải ngủ.
Ngoan ngoãn nằm yên cho Huyên Huyên ôm mình ngủ ngon.
Lúc này ở bên ngoài hoàn toàn đều là tiếng gào rống của tang thi, lâu lâu sẽ có tiếng xe rồn dập chạy qua.
Đó là những người còn sống, hoặc là dị năng giả đang di chuyển tới căn cứ gần nhất.
Lâu sau Huyên Huyên tỉnh dậy, nhìn sang nam nhân nằm kế mình.
Vẫn trừng mắt nhìn cô.
" Mặc Phỉ, không lẽ anh nhìn em ngủ suốt đêm? :" Huyên Huyên ngờ vực lên tiếng hỏi.
Cô nhìn ra ngoài cửa , trời vẫn tối như mực.
Thời gian này rơi vào khoảng 3-4 giờ sáng.
Huyên Huyên quàng tay ôm ghì lấy Hạ Mặc Phỉ.
Cười với hắn , nhưng đáp lại cô vẫn là gương mặt ngu ngơ.
Đôi mắt vô thần nhìn chăm chăm.
2 giờ sau, cô dạy theo đồng hồ sinh học.
Thì Huyên Huyên bật đèn lên, khiến Hạ Mặc Phỉ giật mình bật dậy.
Hắn chăm chú nhìn bóng đèn đang phát sáng, sau đó ngón tay khẽ chạm vào bóng đèn.
Tức khắc hắn sợ hãi lui về sau, miệng rống lên..
" Rống -- "
" Rống --"
Huyên Huyên muốn bật cười, lúc này hắn hệt như con nít.
Chẳng biết cái gì, Huyên Huyên lên tiếng nhắc nhở hắn...!
" Mặc Phỉ, thứ đang phát sáng là bóng đèn.
Còn em là Huyên Huyên.
Hạ Mặc Phỉ hơi nghiêng đầu, nhìn bóng đèn, sau đó lại nhìn Huyên Huyên..
" Rống --"
Huyên Huyên :"...."
Như vậy có được xem là hắn đáp lại không? Chẳng khác gì mình đang nói chuyện với đầu gối..