Người đàn ông kia, nghe thấy tên Thịnh Huyên Huyên liền biết.
Con gái của Anh Dân, trong lòng ông ta cảm thán, thật là hổ phụ sinh hổ tử.
Tiểu thư khí phách, áp uy không kém gì Anh Dân.
Hắn thầm khen ngợi, lúc này Thịnh Thế Dân nghe tiếng ồn, liền mở miệng nói.
" Huyên Nhi, là con tới sao?
" Mau vào đây.
Huyên Huyên bước nhanh vào , Thịnh Thế Dân liếc mắt, tên thủ hạ hiểu ý liền rời khỏi thư phòng.
" Ba :" Cô nhẹ nhàng lãnh đạm lên tiếng chào hỏi.
" Ừm! Con đã nghe thấy những gì??
Thịnh Thế Dân mở miệng dò hỏi, ông ta không muốn cho con gái mình biết.
Công việc mặt tối của ông ta làm lâu nay..
" Cái gì cũng đều nghe thấy :" Huyên Huyên không ngần ngại, lập tức trả lời.
" Ba cũng không cần để ý tới con, việc Ba làm từ trước tới nay.
Con đều hiểu, đều biết, chỉ là con không muốn nói ra..
Lúc này Thịnh Thế Dân nhịn không được,mà ngắm nhìn đứa con gái của mình.
Hình như con gái ông đã trưởng thành rồi, suy nghĩ lẫn hành động khác trước..
Giống hệt Nhan Nhan khi xưa..
" Huyên Nhi, Ba xin lỗi đã dấu con lâu như vậy.
Sớm như vậy, con tới tìm Ba là có việc gì?
Thịnh Thế Dân đi vào trọng điểm , Huyên Huyên cũng không kéo dài thời gian nữa.
Cô lấy từ trong túi áo ra đoạn ghi âm, đặt lên bàn.
Nhẹ nhàng nói.
" Có việc, Ba nghe xong! Mọi quyết định đều tự ba..
Ba suy nghĩ sao cũng được.
Tin hay không thì tùy.
Vài giây sau, đoạn ghi âm vang khắp phòng..
" Là..
là Tiêu Mạn..
đúng là Tiêu Mạn sai chúng tôi lăng nhục cô..
" Tiêu Tiểu Thư hứa sẽ cho chúng tôi chỗ tốt ở tập đoàn Thịnh Gia.
Sau khi đoạn ghi âm kết thúc, cũng là lúc Huyên Huyên đứng dậy xoay người bỏ đi.
Thịnh Thế Dân như không tin vào tai mình, đợi khi ông hồi thần lại, thì cô con gái đã không còn ở trong phòng..
Ông ta chua xót trong lòng, tay hơi nắm chặt mặt nhẫn..
" Huyên Nhi, là Ba nhìn sai người..
Ba mù rồi...!Ba có lỗi với Nhan Nhan với Con..
" Khốn kiếp! Thư Kỳ, bà được lắm...!tới con gái bà cũng thủ đoạn như vậy..
Đứng trách Thịnh Thế Dân này tàn nhẫn..
---Sáng hôm sau.
Sáng ngày hôm sau , Huyên Huyên không ngụy trang trong lớp vẻ ngoài xấu xí nữa.
Cô mặc đồng phục, tóc duỗi thẳng.
Gương mặt xinh đẹp không tì vết, môi điểm qua chút son màu đỏ hồng.
Mọi Thứ vẫn diễn ra như thường lệ.
Dường như Thịnh Thế Dân vẫn chưa muộn bóc trần sự thật về Thư Kỳ.
Vấn đề này, cô cũng không mấy quan tâm..
Ăn xong bữa sáng, Huyên Huyên lên xe ,chú Vương đua tới trường.
Tiêu Mạn sắc không được tốt cho lắm, cô ta tức giận lên tiếng..
" Ba, chị lại không đợi con đi cùng..
Thịnh Thế Dân nhâm nhi li trà, ông gở tờ báo ra đọc, nhàn nhạt lên tiếng.
" Mạn Nhi, con chịu khó đi xe buýt.
Sắp tới ta sẽ mua xe cho con
Nghe tới đây thì Tiêu Mạn không còn giận dỗi nữa, Thư Kỳ hơi nghi ngờ nhìn Thịnh Thế Dân.
Bởi mấy ngày nay, ông ta không chạm vào bà, luôn lấy lý do là tổn thương tới thai nhi.
20 phút sau Huyên Huyên được chú Vương đưa tới trường.
Cô vừa bước xuống xe, thì hàng loạt ánh mắt soi mói, tiếng xì xào to nhỏ...!
Đổ dồn về phía của cô