Y Thiên Vũ hắt tay Huyên Huyên ra.
Bước đi thì cô lại nắm chân, nước mắt nước mũi dính lên quần của hắn.
Ba người kia, nhanh chóng tiến tới túm chặt tay Huyên Huyên tách ra khỏi người Y Thiên Vũ.
Thuận tay tát mạnh xuống mặt của cô.
" Chát "
" Con đĩ này câm miệng lại, muốn lừa ông sao? Kể cả có anh trai mày ở đây, ông cũng cắm chết mày.
Huyên Huyên nhẫn nhịn, diễn khổ nhục kế.
Nước mắt càng dàn giụa , luôn miệng kêu lên.
" Ô ô....Anh Thiên Vũ, cứu em...!aaaaaaaa"
Đột nhiên bước chân của Y Thiên Vũ dừng lai, hắn nhìn Huyên Huyên trong vẻ mặt bi thương.
Nữ nhân này mới gọi hắn sao, nhưng hắn chỉ mới về nước .Không quen biết ai ngoài ba nuôi , nữ nhân kia la hét thật ồn ào, ra tay một chút, bớt đi một cái phiền toái.
Y Thiên Vũ bước lại gần ba nam nhân kia, hàn khí tỏa ra khiến họ nhịn không được mà sợ hãi.
Miệng lắp bắp..
" Ngươi...!muốn gì? không phải việc của ngươi , đừng xía vào..
" Ừ ! Không muốn làm gì.
" Nhưng rất ồn ào , nói đi mấy người mua cô ta bao nhiêu một đêm, tôi trả gấp đôi.
Y Thiên Vũ khoanh tay, cao ngạo nhìn ba tên kia.
Hắn còn không buồn.
liếc nhìn Huyên Huyên, giống như sợ bẩn mắt.
" Tiền ông đây không thiếu, tốt nhất đừng xía vào chuyện tốt của ông đây.
Huyên Huyên muốn phì cười, cô mắng thầm trong lòng.
" Nói thì hay lắm, tiền không thiếu mà ba người chơi chung 1 cô "
Y Thiên Vũ hết sức chịu đựng, hắn rút súng ra bắn vào chân một tên ở đó.
Âm thanh chói tai vang lên.
" Đoàng Đoàng "
" Á....!Á...."
" Hắn có súng, nhanh gọi cảnh sát.
Tên này bị điên rồi....!"
Hai người kia nhanh chóng thả Huyên Huyên ra, đỡ lấy tên bị bắn.
Máu chảy lênh láng trên sàn nhà.
" Không muốn ăn đạn thì cút " Y Thiên Vũ niết bàn tay lên súng, nhàn nhạt nói.
" Hừ! coi như hôm nay ông tha cho mày.
" Còn mẹ mày ông đây không chắc chắn có đánh chết bà ta hay không.
Ba tên kia nói xong, liền dìu nhau rời đi.
Huyên Huyên đứng dậy, quấn chăn.
Nhẹ nhàng lau nước mắt túm chặt cánh tay của Y Thiên Vũ nghẹn ngào nói.
" Cảm ơn anh! anh có thể cho tôi đi theo được không? nếu tôi trở về mẹ sẽ đánh chết tôi...!
Y Thiên Vũ nhíu mày, hắn rất ghét thứ đồ dơ bẩn chạm vào người.
Trong mắt hắn bây giờ, cô rất bẩn.
" Buông tay ra, cô thật bẩn :"
Huyên Huyên :"....."
Huyên Huyên trợn tròn mắt, lần đầu cô gặp nam chủ 5 lần 7 lượt xúc phạm cô.
Mà thân thể mình đâu có bẩn, còn rất sạch là đằng khác.
" Xin lỗi! nhưng tôi rất sạch không có bẩn, như anh nói.....!
" Tôi ghê tởm người như cô :"
Rứt lời Y Thiên Vũ xoay người rời đi.
Hắn ở gần nữ nhân này,luôn có cảm giác thân thuộc.
Khiến hắn nhớ lại người đàn bà kia.
Hắn trở lại nước có một phần, muốn xem người đàn bà kia sau khi bán hắn với số tiền lớn.
Thì cuộc sống có tốt hơn hay không.
Y Thiên Vũ chưa đi được vài bước, thì phía sau lại vang lên tiếng khóc lóc.
Hắn giật mình khi nghe Huyên Huyên lẩm bẩm tự trách mình với điện thoại.
" Mẹ! sao mẹ lại nhẫn tâm bán rẻ con gái của mình.
Mẹ...!mẹ giết con đi..
" Nếu như năm đó mẹ bán con, thay vì bán anh Thiên Vũ.
" Thì chắc chắn con sẽ sống như một con người ....không, được đối xử như một con người...!
" Mẹ! khắp người con thật bẩn...!con không có tiền, xin mẹ đừng đánh bạc nữa...con không chịu được.....!
" Mẹ...!con chết đây...người ta nói con thật bẩn, thật ghê tởm.
Con cũng cảm thấy con thật bẩn...!
"Mẹ tạm biệt....!
" Anh trai , nếu anh đang ở nơi nào .Thì em gái chúc anh sống thật tốt.
Rứt lời Huyên Huyên đứng lên, đâm mạnh vào tường.
Y Thiên Vũ phản ứng kip, nhanh chóng đỡ lấy cô.
Nhưng trán cô đã sớm chảy máu, ngất lịm.
Y Thiên Vũ nghi ngờ nhìn nữ nhân này, vì những lời kia rất trùng khớp với tuổi thơ của hắn.
Đã 15 năm rồi, chắc chắn em gái hắn cũng bằng độ tuổi này đi.
Hắn nhanh chóng đỡ Huyên Huyên vào xe, đưa tới bệnh viện.
Cẩn thận hơn còn xét nghiệm ADN.
Y Thiên Vũ lấy điện thoại ra, gọi cho thuộc hạ của mình.
" Điều tra giúp tôi người đàn bà này, trong vòng 15 năm trở lại đây.
Tôi muốn có kết quả nhanh nhất..
Đầu dây bên kia cung kính đáp lại :" Em đã rõ "