Hệ Thống Show Ân Ái FULL


Lương Trung Tuyền thân mật vỗ vỗ bả vai Thẩm Úc Tiều: “Em dẫn Tôn Duệ đi xem được rồi, anh mở họp đi.” Ttừ trước đến nay hai người vẫn luôn phân công như thế, ảnh đế Lương chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp diễn viên của mình, còn tổng giám đốc Thẩm đi làm việc quản lý của anh, cho dù bây giờ Tinh Vân đã chân chính thuộc về ảnh đế Lương, cậu cũng không có ý định làm người quản lý Tinh Vân.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Úc Tiều không muốn để cho cậu lười nhác.
Ở trong mắt tổng giám đốc Thẩm, chồng mình bị bịa đặt là bao dưỡng, chủ yếu là bởi vì địa vị của hai người trong mắt xã hội không bình đẳng, vừa mới làm cho Lương Trung Tuyền và mình bình đẳng hơn một chút, nếu mà bây giờ vứt cậu sang một bên đi họp thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Không muốn để cậu đi nhưng cũng không biết nên giải thích với cậu như thế nào, Thẩm Úc Tiều nhất thời không biết làm sao, giống như bị ấn nút tạm dừng.
Lương Trung Tuyền cũng để ý thấy anh không muốn, vì thế ngượng ngùng thu tay lại, mỉm cười đợi anh nói chuyện.
Nhưng mà tình cảnh này rơi vào trong mắt người ngoài, sắc mặt tổng giám đốc Thẩm không tốt hiển nhiên là đang tức giận, mà Lương Trung Tuyền vừa đưa ra ý kiến hiển nhiên là người chọc giận.
Tuy giám đốc Lâm không biết vì sao tổng giám đốc Thẩm lại tức giận nhưng chắc chắn không phải vấn đề của ông ta mà không thể nói.

Giám đốc Lâm thấy hai vợ chồng không ai nói lời nào, đành phải căng da đầu đứng ra giải vây: “Cậu Lương không cần lo lắng, đoàn đội của cậu là đoàn đội tốt nhất Tinh Vân, cậu đi xem cũng không mất nhiều thời gian, không phải vội không phải vội.”
Lương Trung Tuyền dùng ánh mắt cảm ơn nhìn giám đốc Lâm, cẩn thận nhẹ nhàng nói với Thẩm Úc Tiều: “Vậy chúng ta cùng đi xem được không? Hoặc là không đi nữa, việc họp mới quan trọng, em đi họp với anh được chứ?”
Cách ảnh đế Lương hạ mình xuống dỗ dành dịu dàng đến mức nhân viên công ty Tinh Vân và Tiểu Chu đều không nhịn được nhìn về phía Lương Trung Tuyền bằng ánh mắt kính nể.

Hạ thấp mình trước mặt nhiều người như vậy, việc này người da mặt mỏng quả thật không làm được.
Thẩm Úc Tiều đã quen với việc cậu luôn tỏ ra yếu thế, nuông chiều mình nên không cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc này, nhìn vẻ mặt của đám nhân viên, anh đột nhiên hiểu rõ vì sao cả thế giới đều cảm thấy mình không yêu Lương Trung Tuyền.
Thái độ củ họ đối với Lương Trung Tuyền hoàn toàn dựa vào sắc mặt của mình, thấy mình lái xe cho cậu thì họ lập tức xem trọng cậu hơn, cho rằng mình đang tức giận thì lại không tự chủ được khinh thường cậu.

Hệ thống đột nhiên xuất hiện, nhắc nhở Thẩm Úc Tiều: [Khi con người có ấn tượng sâu sắc về một điều gì đó từ trước thì không dễ dàng thay đổi, cho nên, ký chủ muốn cứu vớt cuộc hôn nhân này thì vẫn nên đi tìm nguồn gốc của vấn đề.]
Thôi, cậu muốn làm gì thì để cậu làm cái đó đi, tổng giám đốc Thẩm mệt mỏi thở dài: “Em đi đi, anh mở họp.”
Mọi người thấy tổng giám đốc Thẩm nói chuyện, đều như trút được gánh nặng thở dài một hơi nhẹ nhõm, vây quanh tổng giám đốc Thẩm đi vào phòng họp.

Còn ảnh đế Lương thì được phó trưởng bộ phận quản lý dẫn lên lầu.
“Anh Lương, anh vào cùng cũng tốt, dù sao Tinh Vân cũng là của anh.” Tôn Duệ ghé sát vào bên cạnh Lương Trung Tuyền, nhỏ giọng nói: “Tội gì lại chọc giận tổng giám đốc Thẩm chứ.”
“Không sao đâu.” ảnh đế Lương cười cười: “Yên tâm, tổng giám đốc Thẩm không dễ tức giận như vậy đâu.”
Tôn Duệ còn muốn nói gì đó nhưng ngẩng đầu thấy người dẫn đường cho họ đang nghiêng đầu nhìn lén, vì thế không tiếp tục nói nữa, im lặng đi theo cạnh Lương Trung Tuyền.
Người dẫn họ lên lầu là fans của Thẩm Úc Tiều, Nhậm Duy, một tháng trước cậu ta còn đang đứng trên bờ vực có nguy cơ thất nghiệp, chỉ có thể chú ý đến Weibo của nam thần, không ngờ mấy ngày trôi qua, chồng của nam thần đã trở thành ông chủ của mình, mà ông chủ bằng xương bằng thịt đang đi phía sau lưng mình.
Nhậm Duy luôn có cảm giác không chân thực, thấy mình bị phát hiện đang nhìn lén thì quay đầu lại, cười cười với Lương Trung Tuyền, nói: “Đã sớm nghe nói ảnh đế Lương cao ráo đẹp trai, nhân viên bộ phận chúng tôi gần như đều là fans của anh, nghe nói anh sẽ tới, mọi người đều vô cùng vui mừng.”
Lương Trung Tuyền lễ phép mỉm cười nhã nhặn, nói đùa một câu: “Vậy, trưởng phòng Nhậm thì sao?”
Nhậm Duy: “Tôi không giống họ, tôi là fans CP của anh và tổng giám đốc Thẩm… Tới rồi, bên này.”
Ảnh đế Lương mỉm cười chân thành, ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, ánh mắt đụng phải một bóng người đang đứng ở chỗ xa xa, đột nhiên cậu cứng đờ lại, nụ cười thân thiện trên mặt cũng dần biến mất.
Tôn Duệ chú ý tới biến hóa của cậu, cúi đầu ho vài tiếng.
Nhậm Duy tiếp tục nói: “Chúng tôi đã sắp xếp cho anh người đại diện đầu bảng của Tinh Vân – Hồ Lệ, cô ấy đang ở bên trong, cô ấy nói anh có quen biết với cô ấy…”

“Không cần phiền toái.” Lương Trung Tuyền vỗ vỗ vai cậu ta: “Tôi đi vào buồng vệ sinh một lát, cậu dẫn người đại diện của tôi vào trước đi, lát nữa tôi sẽ vào.” Nói xong rồi lập tức bước đi về một phía ngược lại.
Nhậm Duy trơ mắt nhìn cậu đi về phía buồng vệ sinh hẻo lánh nhất tầng lầu, nhất thời sửng sốt, không biết nói gì mới phải, xấu hổ, lúng túng một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Tôn Duệ nói: “Chuyện này… Tôi… Thật ngại quá, tôi không biết ảnh đế Lương có dẫn theo người đại diện của mình, tôi còn tưởng anh là trợ lý…”
Sắc mặt Tôn Duệ không thay đổi, bắt tay cậu ta, thuận tiện hỏi: “Trưởng phòng Nhậm làm việc ở Tinh Vân bao lâu rồi?”
Nhậm Duy: “Cũng không lâu lắm, cũng không lâu lắm, tôi đi ăn máng khác rồi qua đây, làm việc ở Tinh Vân mới được hai năm.”
Tôn Duệ cười cười: “Tôi hiểu rồi, trưởng phòng Nhậm, cấp dưới của anh không nói cho anh biết, anh Lương từng là nghệ sĩ của Tinh Vân sao?”
Lần này Nhậm Duy hoàn toàn ngây dại, sắc mặt sững sờ ngay tại chỗ, dường như đã nhận được đả kích cực lớn, đến khi Tôn Duệ từ từ đi vào bộ phận quản lý, cậu ta mới nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm tòi, nhưng lý lịch của Lương Trung Tuyền lại không có bất kỳ tin tức gì liên quan đến Tinh Vân cả.

Bên trong WC, Lương Trung Tuyền mở cửa đi vào, sau đó suýt bị khói thuốc dày đặc bên trong hun cho chạy ra.
Một thanh niên có tướng mạo của phụ nữ, khuôn mặt trang điểm đậm dựa vào cạnh tường, thấy cậu đi vào thì sắc mặt lập tức trở nên không vui, vì thế tiện tay ném điếu thuốc vào trong bồn nước, khinh miệt cười nói: “Xem ra ảnh đế Lương thực sự thay đổi rồi, mùi thuốc lá cũng không ngửi được nữa rồi?”
“Thành Trăn,” Lương Trung Tuyền chán ghét đưa tay xua mùi khói thuốc ra: “Cậu còn tiếp tục hút thuốc thì cách cái chết không xa nữa đâu.”
Thành Trăn cười nhạo: “Chết và sống có gì khác nhau chứ, nói như nếu tôi chết anh sẽ đau khổ không bằng ấy.”
Ngón tay cậu ta run lên, sau đó cậu ta lại rút một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc ra, không châm lửa, chỉ ngậm trong miệng: “Áo gấm về làng cảm giác như thế nào, toàn bộ người trong công ty đều như ruồi bọ mà nịnh nọt anh.

Mấy ngày nay Hồ Lệ bị dọa sợ ngủ không yên, chỉ sợ anh về trả thù cô ta.”
Lương Trung Tuyền lạnh nhạt nói: “Không cần phải như thế, chuyện lúc trước tôi đã quên hết rồi.”

“Ồ, đúng vậy, bây giờ chúng tôi không cùng đẳng cấp với anh, loại người như chúng tôi bây giờ anh không thèm nhìn một cái đúng không?” Hai mắt Thành Trăn đỏ lên, bao thuốc trong tay bị cậu ta hung hăng ném xuống đất, dẫm mạnh lên, giống như muốn trút giận, cố ý di chân mấy cái.
Cho đến khi bao thuốc trên mặt đất đã bị dẫm nát, cậu ta mới trầm giọng nói: “Anh biết tôi không còn cách nào khác mà, trong tình huống đó, tôi chỉ có thể nghe theo người đại diện!”
Lương Trung Tuyền khó hiểu nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu nói chuyện này với tôi làm gì?”
Thanh Trăn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người trước mặt đang nhìn chằm chằm mình.
Lương Trung Tuyền: “Nếu cậu lo tôi sẽ trả thù, vậy thì không cần lo đâu, việc mua lại Tinh Vân là quyết định của tổng giám đốc Thẩm nhà chúng tôi, tôi chỉ đứng tên thôi, anh không cần giải thích với tôi nữa.”
Lương Trung Tuyền nói xong, lạnh lùng xoay người rời đi, trong lòng đang nghĩ đến việc lát nữa sẽ nói thật với bảo bối nhà mình như thế nào đây.
Bảy năm trước khi cậu mới bước chân vào giới giải trí, nhờ ngoại hình ưu tú nên được Tinh Vân sắp xếp ký hợp đồng với người đại diện Hồ Lệ.

Thành Trăn vào sau cậu vài tháng, xem như là đàn em của cậu.

Trong giới giải trí, mỗi bước đi của tân binh đều rất khó, hai người đã giúp đỡ lẫn nhau, cũng từng có một đoạn tình cảm nhưng chỉ dừng lại ở nắm tay.
Sau này Hồ Lệ lại ám chỉ họ đi lối tắt, Lương Trung Tuyền làm thinh, nhưng Thành Trăn lại lựa chọn thỏa hiệp, sau đó ở trên sân thượng công ty, hai người cứ như vậy chia tay.
Có kim chủ cường đại đứng sau, thời điểm Lương Trung Tuyên còn chật vật ở tuyến nghệ sĩ hạng hai, thì Thành Trăn đã trở thành thần tượng lưu lượng có hàng trăm triệu fans ủng hộ, ánh mắt cậu ta nhìn Lương Trung Tuyền giống như một vết nhơ của mình, mà Lương Trung Tuyền cũng phản cảm với cậu ta.

Tuy hai người cùng làm việc dưới một người đại diện, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói chuyện với nhau được.
Thẩm Úc Tiều biết đến sự tồn tại của Thành Trăn, nhưng từ trước đến nay anh chưa hề để trong lòng, lúc vừa mới xuống xe, Thành Trăn vẫn luôn không xa không gần đi theo, mà tổng giám đốc Thẩm nhà mình một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, hiển nhiên đã quên sự tồn tại của cậu ta.
Bảo bối nhà mình trước mặt người khác đường đường là thiên tài thương nghiệp uy phong lớn mạnh, nhưng chỉ có mình mới có thể nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của anh.


Ảnh đế Lương vẫn còn trong buồng vệ sinh đầy mùi khói thuốc nhất thời nhớ đến hai trạng thái giống như hai thế giới khác nhau của tổng giám đốc Thẩm, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Thực tế, chỉ cần nhớ tới tổng giám đốc Thẩm, khóe miệng Lương Trung Tuyền đều cong lên như thế.
Nhưng ngay lúc cậu xoay người lại, Thành Trăn thấy cậu cười, cũng thuận lý thành chương hiểu lầm.
Việc phải ăn nói khép nép thăm dò Lương Trung Tuyền đã đủ khiến cậu ta tức giận, vậy mà người này còn dám cười nhạo cậu ta.
Trong lòng vô cùng tức giận, Thành Trăn đấm một quyền vào cái gương bên cạnh bồn nước, nhưng mặt gương quá dày, Thành Trăn lại không có sức lực gì nhiều, cho nên Lương Trung Tuyền chỉ nghe thấy tiếng “Rầm” cùng với tiếng Thành Trăn kêu thảm thiết.
Cậu quay đầu lại, thấy Thành Trăn đang ôm nắm tay, đau đớn ngồi xổm trên mặt đất.
Lương Trung Tuyền bất đắc dĩ nói: “Cậu làm cái gì thế? Tôi đã kết hôn rồi đấy.”
“Anh có liêm sỉ một chút đi, ai thèm câu dẫn anh?” Thành Trăn cố nén đau đớn đứng lên, rống to về phía Lương Trung Tuyền: “Anh cho rằng mình là cái bánh thơm ngon sao? Nếu không có Thẩm Úc Tiều, ai thèm quan tâm đến anh.”
Ảnh đế Lương hơi ngừng lại một chút, nụ cười lễ phép trên mặt biến mất.
“Thế nào, tôi lại chọc phải chỗ đau của cậu rồi sao?” Thành Trăn châm chọc cười: “Anh khinh thường tôi ngủ với mấy lão già, anh cũng có cao thượng hơn bao nhiêu đâu? Chẳng qua người ngủ với anh trẻ tuổi hơn thôi, không phải anh cũng bị bao dưỡng sao?”
Lương Trung Tuyền lẳng lặng nhìn cậu ta, không đáp lời.
“Anh cho rằng anh ta kết hôn với anh là vì tình yêu sao? Chẳng qua anh ta chỉ thích thân thể của anh thôi, chờ đến lúc anh già nua xấu xí, anh ta còn muốn chơi anh sao? Anh cho rằng anh ta cho anh cổ phần, cho anh công ty, những thứ đó sẽ thật sự là của anh sao? Tôi cũng từng có công ty, nhưng những nhà tư bản đó chỉ cần muốn lấy về là có thể lấy được!… Anh cứ chờ xem, không quá mười năm, à không, năm năm, anh nhất định sẽ bị Thẩm Úc Tiều mắt mù kia vứt bỏ thôi!”
“Rửa sạch miệng một chút.” Ánh mắt Lương Trung Tuyền lạnh như băng, đá chân một cái vào thùng rác WC, ngược lại với đấm gương, thùng rác bằng nhựa plastic lập tức vỡ nát, rơi rụng bên chân Thành Trăn.
Thành Trăn biết mình đã chọc giận Lương Trung Tuyền, vì thế dứt khoát không cam chịu, cười lạnh châm chọc: “Nhìn đi, không còn giả bộ nữa rồi à, anh vốn chẳng phải là “Quân tử ôn nhuận như ngọc” gì cả.

Nếu Thẩm Úc Tiều không có tiền, liệu anh có chịu hạ mình dỗ dành anh ta không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận