Hệ Thống Show Ân Ái FULL


Trần Tuyết Na khóc không ra nước mắt, trong lòng đã xách “Trưởng phòng tài vụ” lên hành hung một trận, cô ta ngẩng đầu định giải thích thì lại đối diện với tầm mắt của sếp tổng nhà mình, nên đành nuốt lời nói trong miệng xuống, thoạt nhìn rất hổ thẹn, thực tế trong đầu như có một đàn ngựa chạy qua.
Tổng giám đốc Thẩm không phải dạng sếp sẽ đuổi việc cấp dưới chỉ vì người ta tám chuyện, trừ khi, trừ khi người đó chọc tới vảy ngược của anh, cẩn thận nghĩ lại những gì mình vừa nói, hình như mình chỉ nói về bức ảnh của phu nhân, chẳng lẽ mình nói đúng quá nên sếp thẹn quá hóa giận?
Có mình phải đã nói ra quy tắc ngầm của giới hào môn thế gia, cô ta sợ tới mức run bần bật, lo lắng bản thân có thể bị tổng tài đưa lên giường của phú nhị đại nào đó không, bị đùa bỡn một trận sau đó được nhét mấy trăm vạn xem như phí bịt miệng…
Cẩn thận ngẫm lại, hình như mình cũng không thiệt thòi gì…
Trần Tuyết Na ngay lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng thu liễm biểu tình, cúi đầu, muốn hạ thấp cảm giác tồn tại.
Nhưng mà trong phòng chỉ có hai người, cho dù cô ta giả vờ giả vịt thế nào, tổng giám đốc Thẩm vẫn nhắm họng súng về phía cô ta: “Cô làm việc ở chỗ tôi, đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Trần Tuyết Na nhanh chóng xua tay: “Không sao không sao, có thể làm việc ở Thẩm Thị là vinh hạnh của tôi.”
Tổng giám đốc Thẩm: “Sao lại không sao, đưa cô vào công ty khác làm gián điệp thương mại càng thích hợp hơn.

Hiện thực kết hợp với tưởng tượng, còn có thể biên soạn thành chuyện cổ tích, giới paparazzi của Thẩm thành đều phải bái cô làm sư phụ.”
Tổng giám đóc mang theo hỏa khí điên cuồng nổ súng, thư ký nhỏ vì bảo toàn chức vị chỉ có thể cười làm lành, Trần Tuyết Na ngượng ngùng đáp một câu: “Tổng giám đốc Thẩm quá khen.”
Thẩm Úc Tiều: … Càng tức
Trần Tuyết Na thấy biểu cảm như mưa gió sắp tới của sếp, trong lòng càng thêm sợ hãi, hối hận vì vừa nãy mình đã không nhịn được mà nói ra mấy câu chém gió linh tinh thường ngày, tổng giám đốc Thẩm từ trước đến nay ít khi nói cười, bây giờ sao có thể vui đùa với nhân viên chứ? Ôi, cái thân già này không sống được bao lâu!
Thẩm Úc Tiều đứng lên, nhấc bước về phía cô ta.
Trần Tuyết Na nhắm mắt lại, làm tốt công tác chuẩn bị nghe chửi, nhưng đợi nửa ngày, cũng không nghe được lời răn dạy, vì vậy nghi hoặc mở to mắt.
Tổng giám đốc Thẩm nhìn xuống cô ta, dáng vẻ quạnh quẽ giống như một đóa hoa cao lãnh, xứng với gương mặt đẹp trai bức người, thoạt nhìn cấm dục lại gợi cảm, trong tay anh đang cầm chiếc điện thoại có hình nền là hình ảnh đế Lương, cũng đẹp trai giống anh, nhưng có vẻ thời điểm chụp không thích hợp lắm: Có vẻ ảnh đế Lương đang ngủ, đôi môi có thể làm muôn vàn thiếu nữ thét chói tai phát cuồng hơi hé ra, vì tư thế đang nằm nên nước miếng từ khóe miệng tràn ra, hiện lên một vệt sáng, sắp nhỏ thành giọt trên gối đầu màu trắng.
Ảnh đế Lương được mọi người gọi là “Công tử vô song” trong bức ảnh lại trông giống một con cún ngốc đang ngáy ngủ, đừng nói hình tượng bị hủy hoại, có lẽ lúc phát tán lên mạng, có thể sẽ mất hơn phân nửa số fans.
Thật ra Lương Trung Tuyền đã đóng không ít vai hề, nhưng hình tượng của cậu vốn không phải vậy, có thể nói là vì vai diễn, ảnh sinh hoạt đời thường cũng khác, ảnh đế Lương là nam thần sở hữu chiều cao một mét chín, sao lại có tướng ngủ ngốc như vậy chứ?
Trần Tuyết Na đang chửi thầm tổng giám đốc Thẩm thật sự quá không trượng nghĩa với ảnh đế Lương, thì nghe thấy tổng giám đốc Thẩm thản nhiên hỏi: “Sao lại nói đây là ảnh dìm?”
Thư ký nhỏ cố gắng nói ra những lời không đắc tội người khác: “Phu nhân quá đẹp trai, bức ảnh không bằng một phần mười ngàn của người thật, giống như mấy tấm ảnh dùng để công kích thần tượng, cho nên tôi nhất thời kích động, mới nói ra như vậy.”
Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ khó hiểu, cúi đầu cẩn thận đánh giá trong chốc lát, sau đó như là từ bỏ thở dài, tiếp tục hỏi: “Vì sao mọi người đều cảm thấy quan hệ của tôi và Lương Trung Tuyền không tốt?”
Không chờ Trần Tuyết Na trả lời, anh đã bổ sung: “Nói thật.”
Thư ký Trần thông minh lanh lợi, nhìn ra sếp thật sự đang rất hoài nghi, vì thế lập tức giải tỏa nghi vấn: “Thật ra cũng không phải.

Chỉ là sếp và phu nhân trong giới giải trí được xem như là cặp đôi kín tiếng, không thể hiện tình cảm, cũng không có ai dám chụp lén ảnh thân mật của hai người.

Qua một thời gian dài, chuyện đó đã để lại ấn tượng trong lòng mọi người, cảm thấy có thể hai người bằng mặt không bằng lòng, sau đó cũng không ai làm sáng tỏ tin đồn, nói càng nhiều…”
Thẩm Úc Tiều càng nhíu chặt mày: “Mỗi ngày tôi đều đeo nhẫn, cho em ấy đoàn đội và tài nguyên tốt nhất, như vậy không đủ để nhìn ra tình cảm của chúng tôi rất tốt sao?”
Sếp hỏi câu này giống như một đứa trẻ không biết mình sai ở đâu… Trần Tuyết Na bất đắc dĩ nói: “Chuyện này… Chỉ có thể nhìn ra là thích thôi.

Một người yêu thật sự, ngoài tiền tài, sẽ muốn dành thời gian cho nhau, tình yêu thật sự được thể hiện qua những việc nhỏ nhặt.

Hơn nữa… Sếp cũng phải thông cảm cho ảnh đế Lương, anh ấy làm thụ, bản thân cũng dễ dàng bị truyền thông…”
“Đợi đã,” Thẩm Úc Tiều đột nhiên ngắt lời cô ta: “Cô nói, Lương Trung Tuyền, em ấy là thụ?”
Thư ký Trần gật đầu với vẻ đương nhiên.
Tổng giám đốc Thẩm từ trước đến nay luôn nghiêm nghị, lạnh lùng như một khối băng đột nhiên mỉm cười, tuy rằng không phải cười to, mà đã cố gắng kìm nén lại, nhưng đôi mắt cong thành vầng trăng non, tiếng cười trong sáng vang lên từ lồng ngực của anh, làm thư ký Trần chết mê chết mệt.
Biết tổng giám đốc nhà mình đẹp trai rồi, nhưng không ngờ lúc anh cười rộ lên sẽ đẹp đến vậy, giống như hoa hướng dương vào mùa thu, giống ánh mặt trời vào cuối mùa đông lạnh giá, làm người nhìn có cảm giác ấm áp dễ chịu.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng được mở ra, hai người trong phòng đồng loạt đưa mắt nhìn, chỉ thấy Lương Trung Tuyền đang đứng ở cửa, giống như Trần Tuyết Na nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc Thẩm chưa kịp thu hồi nụ cười.
Thẩm Úc Tiều theo thói quen trở về vả mặt lạnh lùng ban đầu, đôi mắt như dính lên người chồng mình, hoàn toàn không dời ra, anh vẫy tay về phía bóng đèn đang rực sáng: “Cô ra ngoài làm việc trước đi.”
Trần Tuyết Na còn chưa hoàn hồn từ nụ cười của sếp nhà mình, ngây ngốc gật gật đầu, xoay người đi ra, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của ảnh đế Lương đứng trước cửa dọa cho giật mình.
Cô không phải fan của Lương Trung Tuyền, nhưng cũng biết hình tượng của ảnh đế Lương là nam thần phái thực lực ôn nhu như ngọc, đối với antifan thô tục nhất cũng là dáng vẻ thân sĩ lịch thiệp…
Cho nên cái trừng mắt vừa rồi là sao chứ?
Hình tượng của hai vợ chồng tổng giám đốc thi nhau sụp đổ, Trần Tuyết Na chỉ cảm thấy thế giới này đều bất thường, mơ hồ đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Trưởng phòng hành chính cách đó không xa đi ngang qua thấy cô ta ra ngoài, rụt rè thân sĩ chào hỏi cô ta, thư ký Trần cũng lễ phép gật gật đầu.
Nửa phút sau, trong nhóm WeChat:
— Lão quỷ hành chính: @Nhân viên văn phòng chăm chỉ còn sống không đồng chí? Linh hồn cô chạy đi đâu rồi?
— Trưởng phòng tài vụ: Ra rồi hả? Thế nào?
— Nhân viên văn phòng chăm chỉ: Khó nói, khó nói…
Thẳng đến lúc tan tầm, thư ký Trần đang trong trạng thái hoảng hốt đều không vào nhóm WeChat tám chuyện.
Trong văn phòng, ảnh đế Lương nở nụ cười tươi như hoa với tổng giám đốc Thẩm, không nói vài lời đã bước đến, ôm người trước mặt vào trong lòng.
“Em ghen tị,” Lương Trung Tuyền vùi mặt vào hõm vai Thẩm Úc Tiều, hơi thở ấm áp phun lên xương quai xanh của đối phương, làm cho trán của tổng giám đốc Thẩm nóng hết lên.
Chân đã mềm đi một nửa, còn như vậy nữa có lẽ chính mình sẽ đẩy ngã chồng mất, vì không muốn xấu mặt ở công ty, Thẩm Úc Tiều dùng sức đẩy cái đầu lông xù của Lương Trung Tuyền ra, nói với vẻ mặt không kiên nhẫn: “Em ghen cái gì, tránh ra.”
“Anh còn chưa cười mấy lần với em, cô ta làm gì mà anh lại cười đẹp như vậy?” Lương Trung Tuyền buộc chặt hai tay, hôn lên mặt bảo bối đẹp trai nhà mình, giọng điệu mang theo một tia trêu đùa: “Cô ta có thể thỏa mãn anh sao?”
“Bốp” một tiếng, đôi tay thon dài trắng nõn chụp lên trán cậu, tiếp theo  là một trận tay đấm chân đá.
Lương Trung Tuyền vừa bị đánh trúng kêu đau vừa cười ha ha, cho đến khi tay Thẩm Úc Tiều đỏ lên, cậu mới nắm lấy đôi tay của anh, đưa tới bên miệng hôn hôn, xin tha nói: “Em sai rồi, sai rồi, đừng đánh hư bàn tay của anh chứ.”
Vốn dĩ không hề đánh nghiêm túc, Thẩm Úc Tiều không giãy giụa nữa, vừa hưởng thụ nụ hôn nhẹ nhàng của Lương Trung Tuyền, vừa liếc xéo cậu: “Ở đây là văn phòng, em có biết xấu hổ không hả?”
Ảnh đế Lương nghe vậy lại cười: “Ko phải chúng ta chưa làm gì ở chỗ này ai da, đau đau đau đau đau…”
Thẩm Úc Tiều giơ chân lên, nhìn thoáng qua dấu giày bắt mắt trên giày da của Lương Trung Tuyền, cuối cùng hơi cong khóe miệng, nở một nụ cười nhẹ đến không thể nhận ra.
“Sao hôm nay em trở về sớm vậy?” Nghịch đủ rồi, Thẩm Úc Tiều mới nhớ tới việc chính: “Hôm nay công việc không nhiều lắm à?”
“Cũng ít, có hai cảnh diễn,” Lương Trung Tuyền kéo vợ đến chỗ bàn làm việc ngồi xuống, sau đó ấn đối phương lên đùi mình: “Đã nói là sẽ về nhà nấu cơm cho anh, đương nhiên phải về sớm một chút, có động lực rồi thì quay một lần đã qua.”
Tổng giám đốc Thẩm vắt chân ngồi trên đùi chồng, khuôn mặt nhỏ phũng phịu, đôi bàn tay nhéo mặt đối phương, nhéo khuôn mặt tuấn tú của ảnh đế Lương thành một cái bánh nướng lớn: “Không phải em nói không nấu sao?”
Lương Trung Tuyền: “Không làm em sợ sẽ bị sếp Thẩm đóng băng hoạt động mất.”
Thẩm Úc Tiều nghe vậy dứt khoát buông tay, sắc mặt càng thêm u ám.
Còn ảnh đế Lương thì lại nở nụ cười, duỗi tay làm lộn xộn mái tóc chỉnh tề của tổng giám đốc Thẩm: “Anh quan tâm họ nói gì làm gì? Anh tốt với em hay không chính em còn không rõ sao? Làm bảo bối của em phiền lòng, đám người đó đúng là thèm đòn, chờ đó, chồng của anh sẽ đánh họ giúp anh.” Nói xong thì xắn tay áo ra vẻ.
Thẩm Úc Tiều không trả lời, nhưng sắc mặt đã mềm xuống, ôm chặt đối phương như đứa nhỏ âu yếm món đồ chơi yêu quý của mình, khóe miệng cọ lên mái tóc vừa cứng vừa thẳng của cậu, vì cái hệ thống rác rưởi đó mà tâm trạng nguyên một ngày đều không vui, giống như chú chim non về tổ, núp dưới cánh chim mẹ ngủ ngon lành.
Hít sâu một hơi trước ngực vợ, Lương Trung Tuyền lại bổ sung: “Không được suy nghĩ quá nhiều đấy anh trai nhỏ, dùng não quá độ sẽ dễ mọc tóc bạc đó.”
Thẩm Úc Tiều dừng lại, cúi đầu nhìn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, anh lớn hơn Lương Trung Tuyền một tuổi, tuy rằng hai người đều không ngại, nhưng trong lúc thân mật Lương Trung Tuyền luôn thích gọi anh là anh trai, hai chữ này lọt vào tai tổng giám đốc Thẩm, không hiểu sao lại có một loại cảm giác ngại ngùng.
Ảnh đế Lương còn không có ý thức được nguy hiểm, thản nhiên như thường: “Đến lúc đó em còn trẻ như vậy, tóc anh lại trắng xóa, hai chúng ta đi cùng nhau, nhiều người sẽ nói anh bao dưỡng em ha ha ha ha…”
Vài giây sau, trợ lý Tiểu Chu tới tìm sếp lại ngừng ở trước cửa, xấu hổ mà nghe tiếng “bạch bạch” kịch liệt liên tục vang lên trong phòng cùng với tiếng kêu rên của đứt đoạn của ảnh đế Lương.
Tiểu Chu: … Ngay cả trong văn phòng cũng… Hmm, quả nhiên sếp không có suy nghĩ quý trọng ảnh đế Lương gì hết…
Yên lặng rời đi, Tiểu Chu thở dài trở lại bàn làm việc cảm thán, với thân phận và địa vị của ảnh đế Lương bây giờ, ngay cả tự tôn cũng không có..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui