Khống Hồn Quyết là một loại tà thuật sử dụng những ham muốn, thèm khát của người để điều khiển họ như con rối, người nào tâm không vững, thường bị mất kiểm soát bởi cơn giận và buồn rầu thì càng dễ bị lợi dụng.
Người nào tinh thần ổn định, không bị ngoại lực mê hoặc thì rất khó để kiểm soát.
Ví dụ một người đang cực kì phẫn nộ, hận không thể phát tiết ra ngoài, đó chính là lúc nội tâm người đó mềm yếu nhất, không cần tới Khống Hồn Quyết, cả một người bình thường cũng có thể dễ dàng điều khiển một kẻ đang cáu gắt bằng những lời nói ngon ngọt.
Khống Hồn Quyết tưởng chừng như khó khăn nhưng sự thật lại rất dễ dàng, chỉ cần đưa tinh thần lực vào thần thức của đối phương, rồi niệm chú và pháp quyết.
Nhưng nó cũng có một điều kiện kích hoạt, đối phương phải có một hành động nào đó nghe theo người kiểm soát, như vậy mới kích hoạt điều khiển, bởi vì kẻ đó thả lỏng phòng bị.
Đường Hi đọc xong cuốn bí tịch này, khả năng của Khống Hồn Quyết còn phụ thuộc vào tia ý thức mà người kiểm soát đưa vào con rối, càng nhiều thì con rối càng nghe lời ngươi càng lâu.
"Nói tóm lại là tùy thuộc vào thế giới?"
Ở vị diện hiện đại những thứ như linh khí, pháp thuật, trận pháp và ngay cả tinh thần lực đều bị hạn chế, chỉ có vị diện cổ đại mới tùy ý sử dụng.
Cô nhàm chán đi lại trên đường, nhìn ngó khắp nơi, chọn một người bán hàng rong.
Đường Hi lén lút bắn một tia tinh thần vào người đối phương, cô tiến đến mỉm cười.
"Vị huynh đài này, ta có thể hỏi đường một chút không?"
Người kia hào sảng đáp ứng, "Được.
Cô muốn đến đâu?"
Tay trái của Đường Hi âm thầm bấm pháp quyết, người kia bỗng cứng đờ ra, ánh mắt vô hồn, tựa như hồn phách đã bay đi mất.
Cô cười tươi rói, "Lấy cho ta hai cái màn thầu."
Người nọ không nói hai lời liền đưa cho cô, không hề có hành động đòi tiền.
Đường Hi trong lòng cười ha hả, thả tiền lên sạp gỗ, đi một đoạn rồi kết thúc niệm chú, ông chủ sạp kia sực tỉnh lại, ngơ ngác nhìn khắp nơi, rồi nghi hoặc bỏ tiền vào túi.
Con rối sẽ mất đi kí ức về người đã điều khiển nó, vì vậy chỉ cần không bị người ngoài nhìn thấy thì sẽ không có việc gì cả.
[Cuốn bí tịch này do cô tìm ra ở vị diện nhiệm vụ, nó sẽ trở thành của cô.]
"Vậy là ta có thể đem nó qua các thế giới khác nhau?"
[Đúng vậy.]
Đường Hi tùy ý đưa bí tịch cho 1802 giữ, nó có không gian trữ vật ba chiều, chỉ là đến giờ vẫn chưa có dùng qua.
Cô cười toe toét cả một đoạn đường về Vân Lan tông, dường như biểu hiện của Đường Hi quá rõ ràng, Nguyệt Sa hơi tò mò.
"Muội có chuyện gì vui à?"
Cô bất ngờ, "Có sao?"
"Trên mặt muội đang viết hai chữ 'vui vẻ' to đùng kìa."
Đường Hi cười hì hì, xua tay luôn miệng bảo không có gì, làm bộ nâng chén uống trà.
Nguyệt Sa không hỏi được thì bĩu môi, rồi chợt nhớ ra gì đó quay người lại gọi cô.
"A Linh, ban nãy Lãnh Tiêu Thành đến tìm muội đấy."
Cái quái?!
Cô suýt thì phun ra ngụm trà chưa kịp nuốt xuống, lấy tay áo che miệng.
"A tỷ, Lãnh sư đệ tìm muội làm gì?"
Nguyệt Sa:"Ta cũng không biết."
***
Đường Hi nhấc chân đi về phía sườn núi của Linh Kiếm Phong, bên tai loáng thoáng tiếng vung kiếm xé gió, đau đầu không thôi.
Kiếm pháp này quen thuộc như vậy, trừ Lãnh Tiêu Thành ra thì còn ai có thể luyện kiếm hoàn hảo như vậy.
Lãnh Tiêu Thành tất nhiên đã phát hiện ra cô, chắp tay.
"Nguyệt sư tỷ."
Đường Hi gật đầu thay cho chào hỏi, cô bắt chước phong thái của nguyên chủ, từ tốn hỏi:"Lãnh sư đệ, ngươi tìm ta có việc gì sao?"
Lãnh Tiêu Thành thu kiếm, cong khóe môi kéo lên một nụ cười.
"Ta chỉ muốn tìm sư tỷ luận bàn thôi."
Dù Lãnh Tiêu Thành đang cười, nhưng Đường Hi nhìn ra tâm tình của hắn không tốt chút nào, rõ là muốn tìm người để khuây khỏa.
"Được thôi."
Trước đây mỗi khi Nguyệt Linh muốn luyện kiếm, nàng đều là cùng Lãnh Tiêu Thành luận bàn, hắn cũng như vậy.
Vì bọn họ là Kim Đan kỳ đỉnh phong, mạnh nhất trong tất cả các đệ tử Vân Lan tông, đấu với các tu sĩ khác quả thật không công bằng cho lắm.
Huống hồ cả hai đều là thiên linh căn, thực lực lại ngang ngửa nhau, chính trong những cuộc đấu này Nguyệt Linh mới đơn phương Lãnh Tiêu Thành.
Đường Hi rút kiếm, Tử Linh trong tay ánh lên linh quang nhàn nhạt bạch kim, Lãnh Tiêu Thành nắm lấy Dương Kính, thanh kiếm hắn lấy được trên đỉnh núi Linh Kiếm Phong, tuy so với Đoạt Mệnh thì kém xa như một trời một vực nhưng cũng là một thanh kiếm tốt.
Lãnh Tiêu Thành chớp lấy thời cơ ra tay trước, Đường Hi lùi ra sau, vung kiếm chặn Dương Kính, rồi chém một nhát, hắn tất nhiên tránh thoát.
Kì thực Đường Hi đã muốn đánh một trận với vai chính lâu rồi, chỉ là cô không có cơ hội, nay rốt cuộc được đánh một trận thống khoái.
Dương Kính trên thân kiếm phảng phất như có tia điện màu lục bao quanh, tiếng xẹt xẹt cực kì rõ ràng.
Mắt thấy nó quét ngang qua, Đường Hi nhảy lên, dùng kiếm chém tới, rồi lại bị chặn lại.
Tiếng đao kiếm đánh nhau va chạm đinh đang, tia lửa bắn lên tung tóe, Đường Hi cũng phải cảm thán Lãnh Tiêu Thành quả thật rất giỏi cận chiến, hắn được đánh với người ngang sức, rất hào hứng giải tỏa phiền muộn.
"Nguyệt sư tỷ thật sự giỏi hơn trước rất nhiều."
Đường Hi vừa đánh vừa mỉm cười, cô xuất hiện phía sau Lãnh Tiêu Thành, "Ngươi cũng vậy."
Hắn xoay cả người lại, một chân quét thành hình vòng cung trên đất, Đường Hi bật cả người lộn một vòng, Tử Linh chém ra một đạo kiếm quang hướng về Lãnh Tiêu Thành, hắn nhào lộn mấy vòng tránh đi, không khác gì diễn viên xiếc chuyên nghiệp ở thời hiện đại.
Phía xa truyền đến tiếng bước chân của hai người, một nam một nữ, họ tán gẫu đến hài hòa.
"Kiều sư muội, ta cược trận này Nguyệt sư tỷ thắng."
"Vậy ta cược Lãnh sư huynh thắng."
Giọng nam cười ranh mãnh, "Một ngàn linh thạch hạ phẩm thì sao?"
"Huynh đừng tưởng ta không có.
Một ngàn hai trăm linh thạch hạ phẩm."
"Được thôi."
Lãnh Tiêu Thành đang đấu cũng không nhịn được bật cười, không cần nhìn cũng biết người đến là Triệu Lỗi và Kiều Lam, hình như bất kì khi nào hai người luận bàn họ đều rất đồng tâm mò tới, còn cược qua cược lại, mãi cũng thành thói quen.
Keng.
Đường Hi dùng sức, Tử Linh vừa đỡ lưỡi kiếm vừa bổ một nhát, hai thanh kiếm cùng chặn lại, Lãnh Tiêu Thành cũng không nhân nhượng đưa linh lực vào Dương Kính, tiếng ma sát sắc lẻm.
Cô lướt qua nhìn Triệu Lỗi và Kiều Lam, không biết nên vui hay buồn.
Triệu Lỗi sau này nhớ tình đồng môn năm xưa, không truy đuổi nguyên chủ, cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Kiều Lam chính là kiểu em gái mềm mại lại có chút tinh nghịch, về sau trổ mã nghiêng nước nghiêng thành, được thu vào hậu cung của vai chính, cực kỳ an phận thủ thường.
Lãnh Tiêu Thành thì càng không cần phải nói, hắc hóa tới không nhìn ra hình người.
Trong bốn huynh đệ tỷ muội này, bây giờ thì keo sơn gắn bó, nghĩa nặng tình sâu, thân thiết như ruột thịt.
Mấy năm sau mỗi người mỗi hướng, còn truy sát lẫn nhau, mối quan hệ tốt đẹp khi trước đã vỡ nát tan tành.
Nguyệt Linh đối với ba con người này đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, cô cũng không cần nghĩ ngợi về họ.
Trận đấu vẫn tiếp tục, sau Triệu Lỗi và Kiều Lam là các đệ tử tạp dịch, được tận mắt xem hai Kim Đan kỳ đỉnh phong quần thảo ai mà không hào hứng, tiếng hô hào vang dội cả ngọn núi.
"Nguyệt sư tỷ, cố lên cố lên!"
"Đúng vậy, nhưng Lãnh sư huynh cũng đừng chịu thua đó."
"Ta không có nhiều linh thạch, góp hai trăm thôi được không?"
"Được được, phần thưởng chia đều cho bên thắng."
Đường Hi được người ta cổ vũ bỗng mỉm cười.
Khoảng cách huyết thống quá khác biệt, kẻ địch sau này lại đối xử tốt với cô như vậy, cô ngược lại có chút không tự nhiên.
Dẫu sao thì nhiệm vụ của cô là giết hết bọn họ mà.
Đường Hi cảm thấy cứ như vậy sẽ kéo dài rất lâu, vội gõ cửa nhà 1802.
"1802 đại nhân."
[Chém vào mạn sườn phải.]
Tử Linh lia qua nhanh như chớp, để lại một vết cắt trên hắc y của Lãnh Tiêu Thành, chắc chắn đã chảy máu rồi.
Đám đông lại ồn ào, tiếng xì xầm như sấm rền mãi không dứt.
Bọn họ không chỉ tán thưởng kiếm pháp và động tác nước chảy mây trôi của hai người, còn bị thu hút bởi màn đấu nghẹt thở với hiệu ứng ánh sáng tuyệt vời, xem cực kì đã mắt.
Tử Linh và Dương Kính đều là linh kiếm, tất nhiên sẽ mang sắc thái linh quang khác nhau.
Tử Linh mỗi lần vung kiếm đều chém ra một đạo quang mang màu trắng ngà, thân kiếm cũng lấp loáng những vệt trắng.
Khác với Tử Linh được bao phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt, linh quang của Dương Kính rất rõ ràng, từng ánh điện xanh lục lóe lên, thân kiếm trông càng có uy lực, những vết chém sẽ để lại một chút cháy xém, trúng vào người thật cũng sẽ bị giật điện.
Cuộc so tài diễn ra trong nửa canh giờ, nhờ có 1802 chỉ điểm, Đường Hi dễ dàng hơn rất nhiều, đến phút cuối cô hất văng thanh kiếm trong tay Lãnh Tiêu Thành, giành chiến thắng.
Hắn xuýt xoa tiếc nuối, "Sư tỷ, tỷ lại thắng ta rồi."
Đường Hi thu kiếm, mỉm cười, "Đây là để trả cho lần trước."
Đám người xem kẻ thì mừng huýnh, kẻ thì buồn rười rượi, đa dạng vô cùng.
Kiều Lam 'xùy' một tiếng, đưa túi linh thạch cho Triệu Lỗi, "Lần này coi như huynh thắng."
Triệu Lỗi nhận một nghìn hai trăm linh thạch hạ phẩm, cười ha ha, "Sư muội quá khen rồi."
Kiều Lam bị trêu tức, ngoảnh lại định mắng một tiếng, chợt kinh ngạc mở to mắt, chắp tay cúi người.
"Sư tôn."
Đám quần chúng đang nói chuyện rôm rả bị dọa rớt tim ra ngoài, cuống quýt bò dậy.
Đường Hi cũng kinh ngạc, cô vội đi đến, bốn đệ tử thân truyền xếp thành một hàng dọc, đồng thanh:"Sư tôn."
Phía sau các đệ tử tạp dịch cũng chắp tay, hô to:
"Vân Bội tiên tử."
Nguyệt Sa một thân y phục đỏ thẫm đứng dựa vào thân cây, điệu bộ lười biếng, phất tay.
Các đệ tử tạp dich rũ bỏ tư thế hành lễ, ba chân bốn cẳng bảo có việc gấp chạy đi, nhoáng cái chỉ còn lại năm người.
Đường Hi nhìn ba người bên cạnh, thấy trên mặt ai cũng viết tám chữ:"Tại sao Nguyệt sư tôn lại ở đây?", cô bỗng buồn cười.
Nguyệt Sa tùy ý nhún vai, "Đừng căng thẳng như vậy, ta chỉ đến xem trận đấu thôi."
Cả bọn thở ra một hơi, Lãnh Tiêu Thành hơi cong môi, "Sư tôn, người thấy thế nào?"
Cô nàng nhìn sang Đường Hi và hắn, gật đầu, "Giỏi lắm, tiến bộ hơn trước rất nhiều."
Kiều Lam cười tít mắt, nhanh miệng, "Đúng vậy đó sư tôn, Nguyệt sư tỷ và Lãnh sư huynh đều rất giỏi a."
Ở một bên khác Triệu Lỗi 'phụt há' một tiếng, vội che miệng, nhưng Kiều Lam tất nhiên nghe thấy, nàng lườm một cái.
"Huynh cười cái gì, ta nói không đúng sao?"
Vẻ mặt Triệu Lỗi rất oan ức, gã chỉ là phụt cười thôi mà.
"Kiều sư muội thật hung dữ."
***
Sau khi tất cả giải tán, Nguyệt Sa gọi Đường Hi theo mình vào phòng, cô mơ màng đi theo, sẵn tiện ngó qua gian phòng này.
Nguyệt Sa thật sự rất thích màu đỏ, rèm trướng đỏ thấu ti, đến mức trên bàn cũng trải khăn đỏ thì Đường Hi có hơi sợ.
Đồ vật trong phòng toàn là bảo vật, ví dụ như cái bình sứ ở góc phòng, thân bình trắng tô điểm họa tiết hoa bỉ ngạn bằng mực đỏ đậm, trông rất đẹp đẽ lại quý phái.
Nó là bình sứ tinh xảo phải với giá thành rất cao, Nguyệt Sa mua về rồi để đó không làm gì, còn từng muốn quẳng đi, phung phí vô cùng.
Cô nàng rót ra hai ly trà, Đường Hi ngồi xuống ghế, nhận lấy ly nhưng không uống, nghi hoặc.
"A tỷ?"
Nguyệt Sa đặt ấm trà xuống bàn, nâng tay uống cạn ly, bình chân như vại.
"Nói đi."
Đường Hi ngờ nghệch, "Tỷ có gì muốn nói với muội sao?"
Cô nàng hững hờ nhìn vào mắt cô, rồi dời ánh mắt.
"Đúng là có chuyện muốn nói với muội."
[Đường Hi!]
Keng.
Đường Hi còn chưa kịp mở miệng, tiếng kim loại làm cô giật bắn, từ khi nào trên cổ đã kề lưỡi kiếm phát sáng như gương, giọng của Nguyệt Sa lạnh tới mức khiến người khác rùng mình.
"Ngươi là ai?"
Bên cổ nhói lên, kiếm cứa nhẹ vào da thịt trắng nõn, để lại một vết cắt đỏ tươi, Đường Hi cứng đờ người ra, cô nàng cười khẽ.
"Thân thể thì đúng là của Nguyệt Linh, nhưng linh hồn thì không phải."
Nghe vậy, Đường Hi ảo não, cô đối với việc bị phát hiện ra đã dự liệu ba phần.
Đến hai chiếc lá còn khác nhau, hai linh hồn làm sao giống nhau cho được.
Huống hồ hai người này đã ở cạnh nhau từ bé, kiếm pháp của nguyên chủ Nguyệt Sa không thể nào quen thuộc hơn, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới sẽ bị ép cung thế này.
Câu "Tôi bị đa nhân cách" ra tới cổ họng liền phải nuốt xuống, thế giới này đâu biết căn bệnh đa nhân cách, cô đành tìm một thứ khác tương tự vậy.
Đường Hi thở dài, "Vậy mà bị phát hiện ra rồi."
Nguyệt Sa nhích kiếm lại gần hơn, "Đoạt xá?"
"Không phải." Cô mỉm cười, "Ta là Nguyệt Linh, nhưng cũng không thật sự là Nguyệt Linh."
Đường Hi cảm thấy kiểu nói mập mờ này rất ổn, để cho đối phương tự nghĩ ngợi là được, nhưng Nguyệt Sa thật sự không giống người thường.
Cô nàng lại cắt sâu thêm, đe dọa, "Nói thật hoặc ta sẽ lột móng tay của ngươi ra."
Đường Hi: Σ('◉⌓◉’)☆
Từ ngày xưa đã lưu truyền phương thức tra tấn này à?!
Nguyệt Sa cười hài hước, "Ta không giết người không phải là ta không có cách ép ngươi chạy ra."
"...Được rồi, ngươi thắng.
Ta khai là được chứ gì."
Đường Hi cất giọng bất đắc dĩ, "Ngươi nghe không lầm đâu, ta thật sự là một 'Nguyệt Linh' khác được tạo ra từ chủ thể.
Có nhất hồn song thể tại sao lại không thể có nhất thể song hồn?"
Từ xa xưa đã từng có tiền lệ cho câu "nhất hồn song thể", một linh hồn tách ra làm hai thân thể khác nhau, ngay cả tính cách và ngoại hình cũng có thể khác nhau, theo ngôn ngữ hiện đại là phân thân.
Cho nên trường hợp hai linh hồn cùng ở trong một thân thể nghe cũng không quá phi lý.
Đường Hi biết lí do này đã thuyết phục được Nguyệt Sa, cô nàng lạnh giọng:
"Nguyệt Linh đâu?"
Đường Hi rốt cuộc thấy được hi vọng, diễn xuất đến chuyên nghiệp, vẻ mặt điềm nhiên, "Ngủ rồi."
"Làm sao để tỉnh lại?"
"Khi ta làm xong việc thì chủ thể sẽ tự tỉnh lại."
Nguyệt Sa thu Huyễn