Tô Du phấn khích siết chặt nắm tay, cô thích kiểu đơn giản thô bạo như thế này!
Tiêu Bắc Mặc nhìn quanh một lượt nhưng không thấy ai khác, chỉ nhìn về phía những binh lính.
“Các ngươi có nghe thấy giọng nữ tử nói chuyện không?”
Binh lính đều ngơ ngác nhìn hắn, đồng loạt lắc đầu.
Ở cái nơi xó xôi tuyết rơi lạnh lẽo này, không thể nào có nữ tử được.
“Tướng quân, có phải ngài đói hay lạnh quá mà sinh ra ảo giác không?” Trương Vĩnh thử dò hỏi.
Tiêu Bắc Mặc lắng nghe một chút, cũng cảm thấy mình có lẽ đã xuất hiện ảo giác.
“Thật không ngờ, ta - Tiêu Bắc Mặc, không chết trên chiến trường, lại sắp chết rét chết đói ở nơi này.
” Hắn không kìm được mà tự giễu trong lòng.
“Vương Tuyền! Ngươi sao vậy?!” Binh lính bên cạnh Trương Vĩnh đột nhiên ngã xuống tuyết, sắc mặt tái nhợt, khiến hắn hoảng hốt.
Tiêu Bắc Mặc lao tới: “Vương Tuyền! Tỉnh lại!”
Mắt Vương Tuyền nhắm chặt, hơi thở yếu ớt.
Trương Vĩnh là quân y theo quân, hắn bắt mạch cho Vương Tuyền rồi lắc đầu nói: “Hắn quá yếu, cần phải ăn cái gì đó ngay, nếu không sẽ chết đói.
”
“Ta sẽ đi tìm chút đồ ăn, các ngươi ở đây canh giữ.
” Tiêu Bắc Mặc quả quyết nói.
“Không được đâu! Tướng quân, xung quanh toàn là cướp, rất dễ bị phát hiện!” Lập tức có binh lính ngăn Tiêu Bắc Mặc lại.
“Tránh ra! Đây là mệnh lệnh!” Tiêu Bắc Mặc đẩy binh lính ra, bước đi thật nhanh.
Những binh lính kia không dám ngăn cản Tiêu Bắc Mặc, chỉ có thể nhìn hắn rời đi xa dần.
"Đừng hành động bốc đồng!" Thấy Tiêu Bắc Mặc đã băng qua khỏi bụi cỏ khô nơi ẩn nấp các binh lính, Tô Du vội vàng lên tiếng sau khi giao tiếp xong với hệ thống: "Tiêu Bắc Mặc, ngươi tách ra khỏi đội và đi tìm đồ ăn một mình như vậy thật quá liều lĩnh.
"
"Nhưng ta không thể nhìn binh lính của mình chết đói ngay trước mắt.
" Tiêu Bắc Mặc theo bản năng trả lời Tô Du, rồi liền khựng bước.
Lần này, hắn rõ ràng cảm nhận được giọng nói đó phát ra từ ngay phía trước.
Đôi mắt đen sắc bén nhìn về phía trước, ngoài gió tuyết mịt mù, vẫn không thấy bóng người nào.
Nhưng lần này hắn chắc chắn, không phải mình đang bị ảo giác.
Thật sự có một người nữ đang nói chuyện với hắn, và chỉ mình hắn nghe thấy.
"Ngươi là thần thánh phương nào, sao lại ẩn hiện nơi đây? Mau hiện thân!" Tiêu Bắc Mặc vung cây giáo đỏ, lạnh giọng nói.
"Nếu ngươi đã thành tâm muốn hỏi, thì ta sẽ sẵn lòng trả lời.
" Nhìn thấy bộ dạng chính trực của Tiêu Bắc Mặc, Tô Du khẽ ho một tiếng: "Ta chính là Thần Tuyết của Cổ Đặc Na Lạp, đặc biệt đến giúp ngươi.
Thiếu tướng trẻ, ta có thể thỏa mãn một điều ước của ngươi ngay bây giờ.
"