Đây là khu vực ngoại ô, giữa đêm khuya không dễ gì bắt xe về trung tâm thành phố vì vậy khi đến đây vào ban ngày, Tô Du đã thuê một phòng khách sạn gần đó.
Khách sạn tình cờ nằm ngay trên tầng của cửa hàng tiện lợi.
Khi trở về phòng, Tô Du liền nhét tất cả những thứ cô đã mua vào các ba lô vừa mua.
Tổng cộng có 12 chiếc ba lô, mỗi chiếc đều được nhét đầy đồ ăn thức uống, các miếng dán ấm được cho vào túi nilon của cửa hàng tiện lợi.
Sau khi nhanh chóng làm xong tất cả, Tô Du lập tức thầm niệm trong lòng để mở lối thông giữa cổ và kim.
[Hệ thống: Phát hiện đối tượng chi tiêu là Tiêu Bắc Mặc, xin hỏi có chọn kết nối không?]
"Có.
" Tô Du lập tức trả lời.
Oong—
Kèm theo cảm giác rung nhẹ trong không khí, màn chắn màu xanh nhạt xuất hiện.
Tuyết rơi dày đặc, mùi máu tanh tràn ngập.
Dưới đất xác của vài binh lính nằm ngổn ngang, máu nhuộm đỏ tuyết trắng, trông như những đóa mai đỏ yêu dị đang nở rộ.
Keng!
Thương đỏ va chạm với lưỡi đao sắc nhọn, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tiêu Bắc Mặc chặn được một đòn tấn công của đối thủ, đồng thời nhảy lên, một cước đá vào ngực đối phương.
Bùm—
Tên lính Bắc Hồ cao tám thước bị cú đá này làm ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.
"Ngươi! ngươi! " Trong ánh mắt tên lính Bắc Hồ hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Bắc Mặc, vẻ mặt kinh hoàng.
Hắn thực sự không thể hiểu nổi.
Tại sao Tiêu Bắc Mặc đã bị mắc kẹt ở nơi khốn cùng này, suốt bảy ngày thiếu ăn thiếu mặc mà vẫn còn có sức mạnh đáng sợ để giết địch như vậy.
Mười người trong đội tinh nhuệ của bọn hắn, lại không đánh thắng nổi một mình Tiêu Bắc Mặc.
Bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, đội ngũ của hắn gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
"Tiêu Bắc Mặc, cho dù ngươi có lợi hại đến đâu, hiện tại ngươi cũng chỉ là đang cố thủ chống trả! Nếu tối nay ta không thể trở về doanh trại, tướng quân của ta sẽ phái hai vạn quân để lùng sục núi này.
Đến lúc đó, ngươi và những tên lính tôm tép của ngươi sẽ chết không toàn thây!"
"Hahaha! "
Tiếng cười ngạo nghễ ngưng bặt, mũi thương đỏ bạc xuyên thẳng qua ngực hắn.
Tiêu Bắc Mặc rút ngược cây thương đỏ bạc khỏi cơ thể tên lính Bắc Hồ rồi cắm xuống đất, dùng tay chống lên thân cây thương để đứng vững, cố gắng điều hòa lại hơi thở loạn nhịp của mình.
Chỗ này đã bị lộ, không thể ở lại lâu hơn.
Liếm đôi môi khô nứt, Tiêu Bắc Mặc hít sâu một hơi nuốt trọn vị máu tanh trong cổ họng.
Cơ thể hắn đã kiệt quệ đến mức nghiêm trọng, nhưng trước khi đưa các binh lính của mình đến một địa điểm an toàn hơn, hắn tuyệt đối không thể để mình gục ngã!
"Xem ra, thần thánh cũng biết lừa người! " Tiêu Bắc Mặc cười mỉa mai.