Vệ Tây Lẫm V: Cảnh giới cao nhất của khuyên can: Đừng cãi, tới lúc, nên động thủ!
Vệ Tây Lẫm tiếp điện thoại, Cố Duyên Tranh vào thư phòng.
Y cũng không quên lúc trước chạm mặt Vệ Tây Lẫm đang có tâm tình không tốt.
Người có thể khiến người yêu không vui thật sự không nhiều lắm, người đầu tiên y nghĩ tới là Cố Duyên Yên.
Ở một mặt nào đó Cố Duyên Yên thật sự rất cố chấp, một khi đã nhận định gì thì rất khó đổi ý, không dùng biện pháp mạnh thì không được.
Chuyện hôm nay khiến y nhận rõ, không thể tiếp tục dung túng Cố Duyên Yên.
Cố Duyên Tranh đứng bên cửa sổ nhìn màn đêm bên ngoài, lấy di động ra, gọi một cuộc: "Hành động theo kế hoạch lúc trước của tôi......"
......
Cố Duyên Yên mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng trống trải, trước mặt có một cánh cửa đóng chặt và một lỗ thông gió ở độ cao gần hai người.
Ánh mặt trời ảm đạm ngày đông nghiêng theo cửa thông gió chiếu vào, chẳng những không giúp người cảm thấy ấm áp mà còn có chút rét.
Cô bỗng ngồi dậy, nhớ tới lúc trước cô đã xuống bãi đỗ xe dưới mặt đất, vừa chuẩn bị lên xe, có người đánh ngất cô từ phía sau.
Cô bị bắt cóc!
Cô vội vàng tìm di động, phát hiện di động không ở trên người, sắc mặt chợt thay đổi, chạy đến trước cửa kéo thử, kéo không ra, cửa đã khóa bên ngoài.
Cô hoảng sợ dùng sức đập cửa, lớn tiếng kêu to.
"Người đâu! Cứu mạng......"
Mãi đến khi kêu khàn cả giọng bên ngoài vẫn không có tiếng đáp lại, tâm Cố Duyên Yên chìm xuống đáy cốc, lúc này trái lại bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, suy xét khả năng chui qua lỗ thông gió.
Thật ra lỗ thông gió có chiều ngang vừa đủ một người chui lọt, nhưng cách mặt đất quá cao, cho dù cô nhón chân cũng không cách nào với tới, hơn nữa trong phòng không có bất kỳ vật gì có thể lợi dụng.
Ngay lúc này, cô chợt nhận ra trong phòng cũng không phải trống rỗng, trên mặt đất có một tấm nệm, trên đó trải một chiếc chăn bông, trên đệm còn có đồng hồ, trên đồng hồ có biểu thị ngày và giờ.
Trừ mấy thứ đó ra, trong phòng thật sự trống rỗng.
Sau lưng cô có một cánh cửa nhỏ, bên trong là toilet.
Không thể tự cứu, Cố Duyên Yên lại khủng hoảng, không thể nghĩ ra rốt cuộc là ai bắt cóc mình.
Trong phòng lạnh buốt, cô chỉ có thể dựa vào chăn.
May mà đệm và chăn đều mới tinh, giúp cô cảm thấy không quá khó tiếp nhận.
Không biết bao lâu sau, Cố Duyên Yên nghe được tiếng bước chân tới gần, hai mắt sáng ngời, lại lớn tiếng kêu cứu.
Nhưng mà, cô vẫn không được đáp lại.
Lúc này, từ lỗ thông gió có một dây thừng được thả xuống, trên dây thừng cột một chiếc thùng nhựa mà đỏ, trong thùng đặt một phần cơm hộp và một chai nước khoáng.
Không hơn.
"Rốt cuộc người tới là ai! Vì sao lại bắt cóc tôi?"
Lúc này cô được đáp lại rồi, là một giọng nam hung ác: "Ít nói nhảm! Nhanh chóng lấy đồ ăn mau."
Cố Duyên Yên tranh thủ cơ hội đàm phán: "Mấy người đơn giản là cần tiền, mặc kệ mấy người cần bao nhiêu tiền, tôi đều có thể đáp ứng cho mấy người.
Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng."
Người bên ngoài vẫn giữ câu nói kia: "Nhanh lấy đồ ăn."
Cố Duyên Yên chưa từ bỏ ý định: "Tôi có tiền, chúng ta nói chuyện!"
Người đàn ông kia không tiếp tục nói lý với cô, thùng nhựa đã bắt đầu thong thả rời khỏi mặt đất.
Cố Duyên Yên thấy tình thế không ổn, nắm chặt dây thừng, hy vọng, người bên ngoài có thể kéo cô lên.
Nhưng tất nhiên đây chỉ là ảo tưởng của cô, thân thể cô chợt hẫng, ngã ngồi trên mặt đất.
Là người bên ngoài cảm giác được trọng lượng dây thừng, trực tiếp thả lỏng tay.
Dây thừng rơi trên mặt đất.
Cố Duyên Yên không cam lòng chạy đến cạnh cửa, hét to: "Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài! Nếu không người nhà của tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Bên ngoài im ắng, cả tiếng gió cũng không nghe được.
Cố Duyên Yên mệt mỏi trượt ngồi dưới đất, ánh mắt kinh hoàng mông lung.
Rốt cuộc người bắt cóc cô muốn làm gì? Người trong nhà có phát hiện cô mất tích không? Bọn họ có thể tìm được cô không? Cô lắc đầu xóa đi suy nghĩ bi quan, lẩm bẩm: "Không, không, nhất định bọn họ có thể tìm được mình......"
Cô cầm chai nước lên uống mấy ngụm, nhặt hộp cơm mở ra, thức ăn vẫn còn nóng.
Cô chần chờ một chút, bẻ đũa dùng một lần bắt đầu ăn.
Nếu đối phương muốn cô chết sẽ không đưa cơm, thế nên hẳn đồ ăn không có vấn đề.
Cơm nước xong lại uống mấy ngụm nước, cô trở lại bình tĩnh, cầm đồng hồ đặt trên nệm.
Trên đồng hồ hiển thị thời gian là 12:22, ngày 10 tháng 11.
Cô không nghĩ ra dụng ý của bọn bắt cóc khi để đồng hồ ở đây.
Ở trong phòng hai ngày, người đưa cơm trước sau đều không nói một câu dư thừa, Cố Duyên Yên đã sắp tuyệt vọng.
Hai ngày này, trừ việc nghĩ xem khi nào người nhà sẽ tới cứu cô, cùng với nhớ Điền Tâm Tâm, còn lại cái gì cô cũng không nghĩ.
Mãi đến buổi sáng ngày thứ ba, rốt cuộc cô nghe được tiếng khóa mở ra, hai mắt ảm đạm lập tức thấp thoáng một tia sáng, nhảy dựng khỏi giường, vội vàng tiến lên, liều mạng chụp cửa.
Cửa bị người bên ngoài đẩy ra.
Kế đó cô thấy Cố Duyên Tranh đứng ngoài cửa, hai mắt không khỏi chua xót, bỗng nhiên bổ nhào vào ngực y, nghẹn ngào khóc rống: "Oa ―― Duyên Tranh, rốt cuộc em cũng tới cứu chị......"
Cố Duyên Tranh vỗ vỗ lưng cô, không nói lời nào.
Cố Duyên Yên khóc đủ rồi bình tĩnh trở lại: "Duyên Tranh, làm sao em tìm được chị? Sao chỉ có mình em? Đã tìm ra ai bắt cóc chị sao?"
Cố Duyên Tranh đưa cà phê nóng trong tay cho cô, lẳng lặng nhìn cô, không nói một lời.
Đáy lòng Cố Duyên Yên chợt có cảm giác kỳ quái, cẩn thận hỏi: "Sao, sao lại nhìn chị như vậy?"
Cố Duyên Tranh nói thẳng không ngại ngần: "Là em sai người đưa chị đến đây."
Cố Duyên Yên khó thể tin nhìn gương mặt bình tĩnh của y, tựa như không quen y, ngực cảm thấy lạnh lẽo.
"Em......!Em.......!Rốt cuộc em muốn làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì chị nhắm vào Vệ Tây Lẫm, em còn còn muốn gϊếŧ chị sao!"
Cố Duyên Tranh hơi nhíu mày.
Đương nhiên y không có khả năng muốn gϊếŧ Cố Duyên Yên, nhưng y cũng không giải thích lý do mình làm vậy cho Cố Duyên Yên biết.
"Đi thôi, em đưa chị về nhà.
Nếu chị không muốn ngồi xe em cũng không sao, em đã cho người mở khóa xe chị."
Cố Duyên Yên ngẩng đầu, thấy chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc của mình gần đó, như chạy trốn điên cuồng chạy qua, thúc tài xế mau lái xe.
Cố Duyên Tranh nhìn cô hốt hoảng, bất đắc dĩ lắc đầu, không chút để ý, phân phó: "Xử lý sạch sẽ dấu vết ở đây."
Một người đàn ông cao to gầy gầy lắc mình ra khỏi mặt sau tường, trầm mặc gật đầu.
Gần một giờ sau, Cố Duyên Yên ngồi trong phòng khách nhà mình, tâm mới thật sự thả lỏng, thở phào một hơi.
Chưa ngồi được hai phút, di động trên bàn trà vang lên, điện thoại hiện tên 'Em trai'.
Do dự hồi lâu, Cố Duyên Yên tiếp điện thoại.
Cố Duyên Tranh vẫn dùng giọng ôn hòa như mọi lần nói chuyện với cô, tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra: "Chị, em không phải đứa nhỏ, về sau không cần nhúng tay vào chuyện của em nữa, hiểu không?"
"Em không sợ chị nói chuyện này cho ba mẹ sao?" Cố Duyên Yên cay đắng hỏi.
Điện thoại bị ngắt.
Đáy lòng Cố Duyên Yên cảm thấy lạnh lẽo, không thể nói ra lúc này mình đang cảm thấy gì.
Điều duy nhất cô biết là, về sau cô không dám trêu chọc Vệ Tây Lẫm nữa.
Vệ Tây Lẫm cũng không biết người đàn ông nhà hắn vì xóa đi ý niệm của Cố Duyên Yên đã áp dụng thủ đoạn có chút cực đoan nhưng vô cùng hữu hiệu, nguyên nhân chính là vì một cuộc điện thoại của Mập Mạp đã khiến hắn sục sôi ý chí chiến đấu.
Mập Mạp nói vị tác giả nước ngoài kia tên là Antony Thomas, người Anh, cùng tuổi với Vệ Tây Lẫm.
Từ nhỏ Antony đã thể hiện thiên phú ngôn ngữ khác với người thường, am hiểu tiếng Anh, Hoa Hạ, Pháp, Ý và Nga, năm ngôn ngữ.
Lúc Antony tám tuổi, ông hắn cưới vợ kế.
Người vợ kế này là người Hoa Hạ, xinh đẹp đoan trang, tinh thông cầm kỳ thư họa.
Từ đấy về sau, Antony cảm thấy đặc biệt hứng thú với vật do Hoa Hạ sản xuất, đặc biệt là văn hóa Hoa Hạ.
Hắn chỉ dùng ba tháng để học biết tiếng Hoa Hạ, hơn nữa biết rất lưu loát.
Nếu không nhìn diện mạo, chỉ nghe Antony nói chuyện, tin rằng tất cả mọi người đều sẽ cho hắn là người Hoa Hạ.
Nói Antony là thiên tài ngôn ngữ không hề khoa trương.
Mười bốn tuổi, Antony bắt đầu viết tiểu thuyết, một lần thành danh, trở thành một tác giả.
Ban đầu là đăng trên tạp chí, mấy năm nay lại bắt đầu viết tiếp trên mạng, là nhân vật đại biểu tác giả thanh niên nước Anh.
Tác phẩm nổi tiếng nhất của hắn là [Thâm cốc], được phiên dịch ra mười mấy ngôn ngữ để xuất bản, cũng rất nổi tiếng ở Hoa Hạ.
Một tháng trước, không biết vì nguyên nhân gì, Antony tiến vào Tân Lục, thậm chí dùng tiếng Hoa Hạ viết một quyển tiểu thuyết huyền huyễn lấy bối cảnh Hoa Hạ tên là [Bàn Cổ], hơn nữa hắn còn nói lung tung rằng từ đây về sau mãi đến khi truyện này kết thúc, các hạng nhất trên Tân Lục đều do hắn chiếm!
Vì những lời này của Antony, fan truyện ở Tân Lục vẫn luôn cãi nhau, có người thưởng thức hắn, cũng có phê phán hắn.
Nhưng tất cả mọi người đều thừa nhận kiến thức về văn hóa Hoa Hạ của Antony thật sự không thể khinh thường, [Bàn Cổ], bất luận là lịch sử hay điển cố, thần thoại, cách dùng từ đặt câu đều vô cùng chỉnh tề, khiến người ta không cách nào tưởng tượng người viết ra quyển truyện này thế mà lại là một người nước ngoài!
Do đó, tuy [Bàn Cổ] không ngừng nhận những tiếng mắng nhưng đồng thời vẫn luôn thăng hạng trên bảng đề cử.
Sự thật này có vẻ thật sự chứng minh Antony có năng lực chiếm cứ bảng xếp hạng.
Nhưng chính vì như vậy, người bất mãn cũng càng ngày càng nhiều.
Vì Vệ Tiềm là tác giả đại thần thế hệ mới trên Tân Lục, lại là thần tượng phái thực lực, rất nhiều fans sách đều đến dưới tác phẩm Vệ Tiềm kêu gọi hắn, nhờ hắn give-Antony-a-color-to-see-see*.
(*Chinglish: dạy nó một bài học.)
Do đó Antony nghe được đại danh Vệ Tiềm, tuyên bố [Bàn Cổ] tạm dừng sẽ tiếp tục sau, hơn nữa [Bàn Cổ] công khai khiêu chiến Vệ Tiềm.
Hắn bảo Vệ Tiềm cũng viết một truyện mới, hai người thi, nhìn xem trong một thời gian nhất định, sách của ai được click, đề cử, lưu trữ và đặt mua nhiều hơn.
Đương nhiên hắn cũng có điều kiện, ấy là truyện Vệ Tiềm viết cần dùng nước Anh làm bối cảnh.
Chuyện càng nháo càng lớn, còn kinh động đến đại thần bên các trang web tiểu thuyết khác.
Tất cả mọi người đang chờ Vệ Tiềm hồi đáp.
.........
Triển: Đây là chút ý kiến riêng của mình thôi nha.
Truyện đi đến giờ còn 109 chương nữa là kết thúc rồi, có nghĩa là đã đi hơn một nửa.
Nhân vật thụ trong truyện do trọng sinh với bàn tay 'kim cương' nên có rất nhiều những hành động như đạo văn, nhạc, phim ảnh.
Có lẽ đạo văn thì mọi người cũng nhận ra, Conan, Bleach, Thiên Long Bát Bộ v.v Đạo nhạc thì 80% bài hát trong truyện là có thật.
Phim thì [Tử Thần tới] có thật.
Những hành động này rất sai và mình cũng cảm thấy bực bội khi đọc thấy điều đó, nhưng dẫm hố rồi nên mình chỉ đành chịu, xem như đọc truyện để biết thêm nhiều truyện/nhạc khác đi, không dám dùng não quá nhiều để nghĩ nữa TvT Đây là chút lời tâm sự của mình thôi.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.