(Là Định Hải Thần Châm ở điện Long Vương giúp điều tiết mực nước biển.
Mọi người hay biết nó là cái gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không ếy :))
Vệ Tây Lẫm V: Cúi đầu không có nghĩa là không điều chỉnh.
Cố Duyên Tranh trầm ngâm: "Mặc dù không có camera theo dõi ở hiện trường nhưng tôi nghĩ chắc sẽ có những chiếc xe khác đi qua đấy vào lúc đó chứ? Có lẽ trong số chúng sẽ có cái gắn camera hành trình, có thể quay được tình hình khi ấy.
Còn về bảng số xe của những chiếc xe đó —— những chiếc xe này không thể nào tự nhiên mà xuất hiện, chúng có thể chạy từ những tuyến đường có camera đến."
Vệ Tây Lẫm giật mình.
Sao hắn không nghĩ tới nhỉ? Hắn có thể lấy bảng số của những chiếc xe đi qua lúc ấy từ trong video mà 002 thu được mà.
Thế là hắn âm thầm bảo 002 hành động, còn mình thì tiếp tục nghe Cố Duyên Tranh và cảnh sát Trương nói chuyện.
Cảnh sát Trương ngạc nhiên nhìn Cố Duyên Tranh, không hổ với cái danh thương nhân, đầu óc vận hành thật là nhanh nhạy: "Chúng tôi cũng nghĩ tới vấn đề này rồi, nhưng cần không ít thời gian để thực hiện." Cố Duyên Tranh dù sao cũng không phải cảnh sát nên cảnh sát không phải tiết lộ quá nhiều.
Sau khi nhận được câu trả lời từ 002, Vệ Tây Lẫm giả vờ như chợt nhớ ra: "Đúng rồi, lúc đăng weibo xong ngẩng đầu lên hoạt động cổ một chút, tôi có vô tình nhìn thấy bảng số xe của mấy chiếc xe phía trước, theo thứ tự là..."
Cảnh sát Trương tỏ ra nghi ngờ: "Cậu thật sự có thể nhớ?"
Vệ Tây Lẫm dửng dưng đáp: "Trí nhớ của tôi rất tốt, chỉ cần thấy qua thì sẽ không quên."
Nữ cảnh sát luôn đứng cạnh nghe không nhịn được chêm lời: "Đội trưởng à, Vệ Tây Lẫm nói thật đấy, lúc tham gia [Đại hội thành ngữ Hoa Hạ], cậu ấy là từ điển thành ngữ sống đó."
Mập Mạp đắc ý nói: "Tây Lẫm của chúng tôi nổi tiếng là gặp qua không quên được, nếu cảnh sát không tin có thể kiểm tra."
Cảnh sát Trương không nhàm chán đến độ kiểm tra Vệ Tây Lẫm, ông ta hít một hơi thuốc lá rồi bảo người đi tìm mấy bảng số xe mà Vệ Tây Lẫm vừa nói.
Cố Duyên Tranh lãnh đạm nói: "Cảnh sát Trương, bây giờ tôi có thể mang người của tôi về trước không?"
Cảnh sát Trương không xác định được y nói 'người của tôi' có phải đang cường điệu cái gì không, ông ta chỉ dùng thái độ nghiêm chỉnh, gật đầu: "Tôi bảo người đưa các cậu đi làm thủ tục, nhưng tôi mong ekip của cậu Vệ tạm thời không rời khỏi thành phố Hán Vũ."
Vệ Tây Lẫm khẽ mỉm cười: "Không thành vấn đề, tôi rất hiểu công việc của các chú nên chắc chắn sẽ phối hợp làm việc.
Đồng thời, tôi tin tưởng các chú có thể nhanh chóng mang tin tốt đến cho tôi."
Cảnh sát Trương nhàn nhạt nói: "Chúng tôi sẽ làm hết sức."
Cố Duyên Tranh nghĩ đến một đống ký giả bên ngoài đồn cảnh sát: "Ở đây có cửa sau không?"
Cảnh sát Trương cũng không muốn hò hét ầm ĩ ngoài đồn, gây ảnh hưởng không tốt nên chủ động đáp: "Tôi bảo người đưa các cậu ra ngoài."
Sau khi làm xong thủ tục, hai cảnh sát đưa đám người Vệ Tây Lẫm rời đi thông qua một cánh cửa nhỏ.
Đi về phía trước khoảng hơn năm mươi mét thì thấy ba chiếc xe nhỏ đều có màu đen khiêm tốn mà Cố Duyên Tranh chuẩn bị.
Xung quanh không có một người nào.
Vệ Tây Lẫm nhìn Cố Duyên Tranh, âm thầm cảm khái người yêu hắn tỉ mỉ.
Hình như hắn chỉ cần ở cạnh bên y thì sẽ không cần phải lo bất kỳ chuyện gì.
Người đàn ông này đáng tin giống như một ngọn núi khiến hắn rất an tâm.
Trùng hợp thay, Cố Duyên Tranh cũng nhìn sang hắn, y nghĩ hắn đang lo chuyện hôm nay nên cầm lấy tay hắn rồi mở cửa xe để hắn lên.
Sau khi hai người lên xe, y hôn xuống môi cậu thanh niên: "Đừng lo, dù cảnh sát không tìm được chứng cứ, anh cũng sẽ tìm được."
Giọng nói ung dung không nhanh không chậm làm lòng Vệ Tây Lẫm từ từ hạ xuống, hắn thoải mái nở nụ cười mê người: "Vậy thì nhờ anh – Châm Thần trấn biển của em."
Cố Duyên Tranh cong môi, ôm eo hắn, bảo tài xế lái xe đến khách sạn sau đó nói: "Tôi đã bố trí luật sư rồi, đến trễ hơn tôi chừng một giờ."
Vệ Tây Lẫm gật đầu, hắn rất yên tâm về năng lực của y nhưng chẳng yên tâm nổi với phía đồn cảnh sát, vậy nên thầm nói với 002: [Tiểu Nhị, em cũng điều tra mấy bảng số xe kia đi.] [Lẻ Loi ơi, việc này hơi khó giải quyết rồi.] Âm thanh của 002 rất nghiêm túc: [Mấy cái biển số xe này đều là giả.] Hóa ra vừa rồi 002 cũng đã điều tra, lúc Vệ Tây Lẫm mở miệng, nó vừa hay tra xong.
[Gì cơ?] Vệ Tây Lẫm ngồi dậy, nghi ngờ không biết có phải mình nghe lầm không: [Giả hết?] 002 khẳng định: [Giả hết.
Trong đó có ba cái không tồn tại, sáu biển số xe còn lại còn xuất hiện ở thành phố Thượng Hải, thành phố Mai và bốn thành phố khác.] [Thú vị đấy.] Vệ Tây Lẫm cười lạnh, trong hai mắt tinh anh lập lòe trào phúng và ý chí chiến đấu mạnh mẽ: [Tôi rất muốn xem rốt cuộc ai có bản lĩnh lớn như vậy!] Kế hoạch tỉ mỉ nhường này không thể nào nhằm vào xe được, hay nói khác đi là chuyện đâm người chủ yếu nhắm vào hắn!
Cố Duyên Tranh sống chung với 002 không phải ngày một ngày hai nên hiểu bản lĩnh của nó.
Nhìn phản ứng của Vệ Tây Lẫm, y đoán được hắn có thể đang nói chuyện với 002.
Y lấy một ly nước từ trong ô để đồ bên cạnh ra, mở chốt nhấp một ngụm thử nhiệt độ rồi nhẹ nhàng để miệng ly chạm nhẹ môi người thương.
Vệ Tây Lẫm quay đầu.
"Cà phê nóng có nhiệt độ vừa phải, uống một ngụm đi."
Giọng điệu như dỗ trẻ con làm Vệ Tây Lẫm bất đắc dĩ mỉm cười, để nguyên tư thế uống hai ngụm.
Là cà phê Lam Sơn hắn thích nhất, hương thơm thuần chất và mùi vị đậm đà khiến thần kinh căng thẳng của hắn giãn ra.
Hắn thả lỏng tựa lưng vào ghế rồi uống thêm hai hớp, liếc nhìn tài xế ở ghế lái, sau đó đưa ly nước cho Cố Duyên Tranh, còn mình cầm điện thoại ra đánh chữ.
Chốc lát sau, Cố Duyên Tranh nghe thấy âm thanh thông báo có tin nhắn của điện thoại đang ở trong túi, y bèn mở tin nhắn ra, đảo qua nội dung, hơi thở vốn nhu hòa bỗng trở nên lạnh lẽo.
Trên xe không tiện nói chuyện, y chỉ gật đầu với cậu thanh niên tỏ ý đã biết, sau đó cầm bàn tay thon dài của cậu thanh niên ấy và nhấp một hớp cà phê, suy nghĩ cẩn thận.
Không bao lâu sau, đoàn người đến khách sạn.
Cố Duyên Tranh không hề kiêng dè mà vào cùng một phòng với Vệ Tây Lẫm.
'Tin tức của hủ' liên quan tới họ quá nhiều, 'scandal' thành thói giữa họ từ lâu đã không còn giá trị lớn đối với các ký giả nữa, trừ phi bắt tại trận hai người không mặc quần áo nằm trên cùng một chiếc giường nhưng chuyện này có lẽ vẫn còn xa lắm.
Lúc này, Mập Mạp và Mạnh Nam đều đang ở trong phòng cách vách, hai người biết Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chắc chắn muốn nói với nhau nhiều điều nên cố ý đợi ở trong phòng nửa giờ rồi mới bê ipad sang gõ cửa.
Giọng nói trầm thấp của Cố Duyên Tranh truyền ra từ trong phòng: "Vào đi."
Vừa vào phòng, Mập Mạp thấy Vệ Tây Lẫm ngồi một mình trên ghế sô pha sát cửa sổ, hai chân bắt chéo, cùi chỏ bên trái đặt trên tay vịn.
Hắn cầm một cốc cà phê rồi thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì nhưng trông thật là biếng nhác.
Cố Duyên Tranh cũng đứng cạnh cửa sổ, trong tay cầm điện thoại, có vẻ mới vừa gọi điện xong.
Y ra hiệu cho Mập Mạp.
Mập Mạp và Mạnh Nam đi nhanh tới.
Mập Mạp thức thời không quấy rầy Vệ Tây Lẫm mà trực tiếp nói với Cố Duyên Tranh: "Tin tức liên quan tới Tây Lẫm đang liên tiếp bay ra, tình hình rất không lạc quan, đằng sau nhất định có kẻ cao tay giở trò.
Chẳng qua có một tin tốt, mặc dù mấy nhà báo đều báo cáo chuyện này nhưng không có chứng cứ xác thực chứng minh Tây Lẫm lái xe đụng người.
Ngoài ra, phần lớn fans của Tây Lẫm đều tỏ ra tin tưởng cậu ấy.
Chúng ta có phải nên tổ chức một buổi họp báo ngay trước khi tình hình trở nên bết bát hơn không?"
Anh để Mạnh Nam đưa máy tính bảng cho Cố Duyên Tranh.
Cả một trang đều là tin tức xấu về Vệ Tây Lẫm.
"Vệ Tây Lẫm đâm người thành người thực vật? Phản ứng đầu tiên của Tiểu Biên khi nhận được tin là không tin, hơn nữa còn có xúc động lập tức nhấc bút biện hộ cho nam thần.
Vì Tiểu Biên cũng là fan não tàn của nam thần mà.
Nhưng sự thật đã vả vào mặt Tiểu Biên.
Đây là hình ở bệnh viện, người trong hình chính là người bị đụng trong sự việc lần này và đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ nói ông ta đã trở thành người thực vật không còn tri giác.
Cho đến lúc Tiểu Biên đăng bài báo này, phòng làm việc của Vệ Tây Lẫm vẫn chưa tiến hành giải thích mọi chuyện.
Điều này có phải đang chứng tỏ rằng họ không còn gì để nói? Tiểu Biên không thể không nghi ngờ hình tượng 'Nam thần quốc dân' của Vệ Tây Lẫm có phải là kết quả gói ghém của ekip không..."
"Người của tòa soạn chính mắt nhìn thấy Vệ Tây Lẫm và ekip bị đưa lên xe cảnh sát, có hình ảnh chứng minh..."
"Sau khi Vệ Tây Lẫm xuất hiện trong giới giải trí, rất nhiều kênh truyền thông và fans cho rằng cậu ta đã phá vỡ phép tự nhiên là nhân vô thập toàn*.
Nhưng mà, Vệ Tây Lẫm đã đụng người, rốt cuộc cũng phạm sai lầm, Tiểu Biên bỗng phát giác ra 'Nhân vô thập toàn quả nhiên là quy luật vũ trụ'..."
(*Con người không thể có mười phần hoàn mĩ, chí ít cũng sẽ có lỗi lầm hoặc tật xấu.)
Vệ Tây Lẫm dường như nhìn cảnh sắc bên ngoài đến mức mê mẩn, đến giờ vẫn chưa quay đầu lại.
"Không." Vẻ mặt Cố Duyên Tranh không thay đổi, y không để ý lắm trả máy tính bảng lại cho Mạnh Nam, phản đối ý định của Mập Mạp: "Trước mắt, chưa cần để ý nhiều."
Mập Mạp giật mình nhìn y.
Không cần để ý nhiều? Anh ta quay đầu nhìn Vệ Tây Lẫm.
Ở vị trí này, anh ta chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn, thấy khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười nhạt, thậm chí còn mang chút cảm giác thích thú.
Mạnh Nam suy đoán: "Ông chủ Cố đang tính đến cú bật ngược sau khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng?"
Cố Duyên Tranh gật đầu rồi đi ra phía sau lưng Vệ Tây Lẫm.
Y khẽ vuốt tóc hắn, ánh mắt bình thản như có như không lướt qua mặt Mập Mạp và cất giọng sâu xa: "Từ khi Tây Lẫm debut đến nay đã từng có nhiều tin tức gây bất lợi, cuối cùng sự trong sạch của em ấy đều được chứng minh.
Lần này, sở dĩ tôi tạm thời không phản kích, một mặt là muốn xem thử có kẻ nào giở trò quỷ sau lưng, mặt khác là để cho fans hâm của Tây Lẫm một 'bài học'.
Dư luận đúng là một lực lượng không nhỏ, chúng có thể giúp một ngôi sao có thành tựu và cũng có thể hủy diệt một minh tinh.
Đến khi sự thật được công bố, fans sẽ ý thức được rằng họ lại bị lừa gạt một lần nữa.
Như thế, nếu lần sau có người muốn bôi đen Tây Lẫm, tôi tin rằng ít nhất người hâm mộ em ấy sẽ không còn dễ dàng dao động nữa."
Mập Mạp sáng mắt, hiểu ra: "Địa vị hiện tại của Tây Lẫm đã không còn giống những ngôi sao khác, nếu như có thể củng cố và ổn định số lượng fans cứng thì họ sẽ trở thành hậu phương vững chắc nhất của cậu ấy.
Đến lúc đó, Tây Lẫm chân chính trở thành thần, dù cho truyền thông muốn dao động địa vị của cậu ấy thì cũng không phải chuyện dễ dàng!" Anh ta suy tư nhìn Cố Duyên Tranh, khó mà tưởng nổi y là một ông chủ địa ốc.
Từ lâu Cố Duyên Tranh đã cho anh cảm giác y phải là người trong giới giải trí.
Chẳng qua, y không phải là ngôi sao trong giới mà thuộc tầng quản lý của cái giới này.
Có lẽ đây chỉ là ảo giác của anh ta thôi.
Cố Duyên Tranh khẽ vuốt cằm.
Mập Mạp cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
Song nhớ lại tình cảnh hôm nay của họ, anh ta lại hơi lo lắng: "Vấn đề mấu chốt bây giờ là chúng ta có thể tìm được chứng cứ có lợi với mình sao?"
Cố Duyên Tranh nhàn nhạt nói: "Chuyện này không cần cậu lo, các cậu chỉ cần quan sát động tĩnh trên internet mọi lúc là được."
"Được." Mập Mạp và Mạnh Nam cùng rời đi.
Vệ Tây Lẫm đứng dậy ôm lấy eo Cố Duyên Tranh, dựa đầu vào lồng ngực y: "Còn chưa hỏi anh, không làm trễ nải chuyện công ty của anh chứ?"
Cố Duyên Tranh dồn sức vào hai tay, ôm thẳng hắn lên phòng, trọng lượng không nhẹ nhưng lại khiến tim y đập nhanh: "Ngốc này, em mới là quan trọng nhất."