Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Sau khi khế ước được ký kết xong, hồn thể của Trần Vũ cũng được khôi phục trở lại như cũ, mà sắc mặt Hắc Long lúc này rất là thê thảm. Nó trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không thể nào nghĩ đến, một lần chờ đợi suốt mấy vạn năm, cuối cùng không thể nào đoạt xá trùng sinh, lại còn bị một tên nhân loại ti tiện bắt ký kết khế ước, trở thành Hồn Sủng của hắn. Tuy rằng đây chỉ là một loại Bình Đẳng Khế Ước, đôi bên cùng hòa bình có lợi, thế nhưng đối với nó, một Long tộc mà nói, đây chính là một sự sỉ nhục, trần trụi sỉ nhục!

Trần Vũ nhìn cũng không thèm nhìn đến nó một cái, hắn trực tiếp đi đến chỗ của Ái Lệ Na, đem nàng nâng dậy. Sau một hồi hôn mê, cơ thể của nàng dường như cũng bắt đầu hồi phục lại.

“Đinh, bởi vì lần đầu chủ nhân thu được Hồn Sủng cho nên hệ thống quyết định khen tặng thêm cho chủ nhân một ngàn điểm danh vọng và một bộ kỹ năng đặc thù!”

Ngay đúng lúc này, âm thanh của hệ thống đột nhiên lại vang lên. Hắn thật sự là có chút sửng sốt. Vừa rồi bị hệ thống tính kế, đoạt mất của hắn gần phân nửa số tiền trong tài khoản, hắn còn cho rằng chuyến này mình lại uổng công vô ích. Không nghĩ đến lúc này hệ thống lại còn khen thưởng cho hắn, thật sự là có chút niềm vui ngoài ý muốn.

Dường như nhìn thấu tâm tư của Trần Vũ lúc này, âm thanh của Tiểu Nguyệt đột nhiên lại vang lên: “Chủ nhân, xin ngài đừng hiểu lầm hệ thống của chúng em, tất cả mọi thứ dịch vụ mà hệ thống cung cấp cho chủ nhân, đều thông qua một loại truyền dẫn vô cùng phức tạp, cũng hao tổn rất nhiều tài nguyên. Vì vậy, những thứ chủ nhân đạt được cần phải chia sẽ cho chúng em, đồng thời chúng em cũng vì đó mà tăng cường thực lực lên cho chủ nhân! Đây được CEO của chúng em gọi là, có qua có lại mới toại lòng nhau!”

Không biết lời này của nàng có thật hay không, nhưng tâm trạng của Trần Vũ lúc này cũng tốt hơn trước rất nhiều. Trần Vũ vừa đem Ái Lệ Na ôm trong lòng, vừa đi vào bên trong hệ thống kiểm tra xem chút thông tin về kỹ năng mới vừa đạt được. Sau khi mở ra kho hàng, Trần Vũ liền bấm vào túi kỹ năng đặc thù bên trong kho hàng.

Rất nhanh, âm thành của hệ thống liền vang lên: “Chủ nhân cho hỏi, có phải ngài muốn kiểm tra thông tin kỹ năng hay không?”

“Muốn!” Trần Vũ rất dứt khoác gật đầu.

Ngay sau đó, trên màn hình liện hiện lên thông tin.

“Hệ thống thông báo: Chủ nhân mở túi quà kỹ năng đặc thù, nhận được một bộ kỹ năng Diệt Hồn Tiễn!”


“Đinh, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra thông tin của kỹ năng hay không?”

“Kiểm tra!”

“Diệt Hồn Tiễn: Đây là một loại kỹ năng đặc thù, có thể thông qua tinh thần lực, đem linh hồn của đối phương phá hủy, kỹ năng này có thể trực tiếp loại bỏ tác dụng của vật phẩm vật lý.

Đối với đối thủ đồng cấp, kỹ năng có xác suất 100% trọng thương, 75% diệt sát.

Đối với đối thủ cao hơn 10 cấp trở xuống, kỹ năng có xác suất 100% bị thương nhẹ, 75% trọng thương, 50% diệt sát.

Đối với đối thủ cao hơn 20 cấp trở xuống, kỹ năng có xác suất 75% bị thương nhẹ, 50% trọng thương, 25% diệt sát.

Lưu ý: Kỹ năng này không có tác dụng đối với cường giả Bán Thần trở lên!”

Sau khi nhìn qua thông tin của kỹ năng mới, Trần Vũ có chút giật mình, hắn không ngờ rằng kỹ năng này lại lợi hại đến như vậy. Nhưng nghĩ kỹ ra hắn cũng thấy nó rất hợp lý, vì dù sao đây cũng là một loại kỹ năng đặc thù, với lại còn là kỹ năng công kích tinh thần, không lợi hại như vậy làm sao tương xứng với cái tên của nó. Chỉ đáng tiếc là, loại kỹ năng này lại không có tác dụng với cường giả Bán Thần trở lên, nếu không thì nó càng thêm cường đại, bá đạo hơn rồi. Nhưng Trần Vũ cũng biết như thế là đủ rồi, làm người cũng không nên quá tham làm, phải không?

Nghĩ như vậy, Trần Vũ liền vui vẻ mở ra bản thông tin cá nhân.

Tên nhân vật: Trần Vũ


Đẳng cấp: 17

Nghề nghiệp: Trung cấp Thợ Săn

Kinh nghiệm: 4000/7000

Thể chất: 26

Sức mạnh: 26

Phòng ngự: 26

Nhanh nhẹn: 26

Trí lực: 26

Vũ khí: Bạch Ngân Cung (Sơ cấp)

Kỹ năng: Xuyên Tâm Tiễn (Cao cấp), Thông Thiên Nhãn (Thần thông), Diệt Hồn Tiễn (Kỹ năng đặc thù)


Nộ khí: 100/100

Tinh thần lực: 100

Trang bị: Ma hạch cấp 4 (6)

Sủng vật: Thố Vương (Thú cưỡi, Cấp 21), Dã Lang Vương (Nô thú, cấp 24), Hắc Long (Hồn Sủng, Thánh Cấp tạm thời giáng xuống còn Thiên Giai đỉnh phong, cấp 40)

Tiền trang: 61.050 xu

Điểm danh vọng: 1000

Sau khi nhìn qua bản thông tin cá nhân, Trần Vũ có chút kinh ngạc. Hắn không nghĩ đến đầu Hắc Long kia lại thật sự là một con Hắc Long Thánh Cấp, nhưng không hiểu vì sao nó lại bị giáng xuống còn Thiên Giai, không lẽ là do miệng nó quá tiện nên bị người ta đánh đến rớt cấp?

Hắc Long nếu mà biết được điều này, nó nhất định sẽ kêu gào lên mà nói rằng: “Chính ngươi mới miệng tiện, cả nhà ngươi đều là miệng tiện, tổ tông của ngươi cũng là miệng tiện!”

Đương nhiên lúc này nó cũng không biết được suy nghĩ của Trần Vũ, cho nên không thể nào mà mắng chửi hắn được. Với lại, nó lúc này thật sự là rất phiền muộn!

Sau khi phục hồi lại tinh thần, Trần Vũ mới rời khỏi không gian của hệ thống. Lúc này, không biết từ khi nào Ái Lệ Na đã tỉnh lại, nàng đang dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn lấy Trần Vũ. Đợi cho đến khi hai mắt của Trần Vũ mở ra, cùng với nàng đối mặt nhau, lúc này nàng mới kinh hoảng mà quay mặt sang chỗ, nhịp tim đập lên thình thịch. Trần Vũ cũng giật mình, vội vàng đem nàng buông xuống đất, sau đó hắn mới ho khan lên mấy tiếng làm ra giải thích: “Khụ khụ… Lệ Na cô nương, chuyện vừa rồi là ta đang muốn trị thương cho ngươi, cho nên là…”

Nhưng cũng không đợi cho hắn kịp nói hết lời, cánh tay của nàng đã đưa lên ngăn lại, sau đó một tay hướng về phía không trung chỉ chỉ. Lúc này, Hắc Long đang cuộn tròn ở trên không trung, vẻ mặt rất là sầu lo, không có một chút hăng hái như là vừa mới bắt đầu.


Trần Vũ nhìn thấy nàng chỉ tay về phía Hắc Long, mới cúi đầu xuống nhìn nàng cười một tiếng, sau đó liền đi đến bên cạnh Hắc Long mà kêu lên: “Này, lão Hắc, ngươi làm gì mà mi ủ mày chao như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi không muốn theo ta đi ra khỏi chỗ này hay sao?”

Nghe Trần Vũ đột nhiên lớn tiếng nói chuyện với Hắc Long như vậy, Ái Lệ Na có chút giật mình, sau đó là hai mắt cứ trợn ngược lên mà nhìn hắn trân trân. Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng còn hôn mê chưa tỉnh hay sao? Nàng không tự giác mà vỗ vỗ lên khuôn mặt của mình vài cái, quả thật cũng không phải là nàng đang mơ. Thế nhưng rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?

Theo nàng nghĩ Hắc Long lúc này sẽ rất tức giận gào rống lên một trận, thế nhưng hiện thực đã không còn giống như nàng nghĩ. Chỉ thấy Hắc Long uể oải hé mắt ra nhìn Trần Vũ một chút, sau đó liền hừ hừ lên vài tiếng rồi không thèm nói thêm gì nữa. Trần Vũ cảm thấy hơi có chút mất mặt, hắn tức giận hô lên: “Này, lão Hắc, ngươi mà còn như vậy nữa, ta sẽ đem ngươi thu vào trong không giản sủng vật, để cho ngươi không được ra ngoài nữa!”

Quả nhiên nghe đến lời này, Hắc Long liền bị dọa cho sợ, nó vội vàng mà lớn tiếng hô lên: “Đừng đừng, tiểu tử, ta theo ngươi là được chứ gì? Ngươi đừng có nhốt ta ở bên trong không gian sủng vật có được hay không?”

Nhìn thấy Hắc Long yếu thế vang xin, Trần Vũ cảm thấy rất là hài lòng, hắn gật đầu cười nói: “Được rồi, xem ngươi thành thật như vậy ta tạm thời không có làm khó ngươi. Nhưng ngươi phải giúp ta đi vào bên trong Âm Hồn Cốc, tìm Cổ Hồn Hoa mới được!”

“Không được! Tiểu tử, ta đã nói qua rồi, nơi đó thật sự rất là nguy hiểm! Nếu như ngươi cứ khăng khăng đi qua, dù ta có bị nhốt vào trong không gian sủng vật cũng không thể đi theo ngươi!” Nhưng khi vừa nghe nhắc đến đi vào Âm Hồn Cốc thu hoạch Cổ Hồn Hoa thái độ của Hắc Long liền quay ngoắc một trăm tám mươi độ, nó thật sự là rất sợ phải đi vào trong đó.

Trần Vũ nhìn bộ dáng sợ sệt của nó, hắn không khỏi khinh thường mà nhếch môi lên: “Hừ, vậy mà lúc trước ngươi còn kêu ca nói rằng, mình là một nhân vật lợi hại như thế nào, còn đi theo Long Thần chinh chiến tứ phương, hóa ra cũng chỉ là nói láo mà thôi!”

“Tiểu tử, ngươi chớ có xem thường bản Long, năm xưa ta uy phong cỡ nào, hùng mạnh cỡ nào! Chẳng qua hiện tại thực lực của ta đã bị hao tổn xuống, trong đó còn có một đầu Bạch Tượng rất là đáng ghét, ta không thể nào đánh lại nó. Cho nên ta mới thật lòng khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất là chớ có đi vào nơi đó mà mạo hiểm! Hừ, chỉ là một cây hoa dại mà thôi, có gì quý báu cơ chứ! Nhớ năm xưa, bản Long bảo vật vô số, thứ gì mà ta chưa từng thấy qua!” Hắc Long lúc này lại bắt đầu dùng ra miệng lưỡi khoe khoảng.

Trần Vũ rất là xem thường nhìn nó: “Nếu ngươi đã không dám đi, vậy thì ta đi! Ta không tin đến lúc đó ta xảy ra chuyện, người còn không bị trừng phạt! Hừ, khế ước đã được ký kết, dù ngươi có kháng cự như thế nào cũng vô dùng mà thôi!”

Nhìn Trần Vũ tức tối bỏ đi, sắc mặt Hắc Long vốn dĩ đã đen còn muốn đem hơn. Nó lúc này vừa tức giận vừa sợ: “Tiểu tử, ngươi mau đứng lại đó! Ngươi có muốn chết cũng không nên kéo theo ta chết cùng a!”

Mà Ái Lệ Na đang ngồi ở một bên, vẻ mặt hoàn toàn mộng bức, nàng không biết rõ nơi này rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra, thẳng cho đến khi Trần Vũ đi thật xa, nàng mới kịp thời phản ứng lại rồi chạy đi theo. Nơi này nàng không dám ở lại một mình, chỉ có đi theo Trần Vũ nàng mới cảm thấy an toàn.

Mà khi tất cả mọi người rời đi rồi, bộ xương rồng bên trong xương động cũng tan rã ra, hóa thành tro bụi mà biến mất trong không khí, giống như nơi này chưa bao giờ tồn tại qua vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận