Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Rời khỏi hang động, một người, một rồng và một tinh linh, lặng lẽ đi về phía Âm Hồn Cốc. Lần này nhờ có Hắc Long dẫn đường, hai người Trần Vũ và Ái Lệ Na cũng không có đi theo hướng sương mù dày đặc, mà trực tiếp đi vòng qua một dãy núi, đến một mảnh rừng rậm rất là tươi tốt. Mặc dù nơi này cũng có một chút sương mù, nhưng cảnh vật thật sự là tươi đẹp vô cùng. Nó hoàn toàn khác hẳn với cảnh tượng xương trắng dày đắc, chướng khí mù mịt mà Trần Vũ tưởng tượng ra.

Dường như cũng nhìn ra ánh mắt kinh ngạc của hai người, Hắc Long hơi nhếch lên môi rồng, vểnh ngược hai cọng râu cá trê nói: “Đừng ngạc nhiên, đây chẳng qua chỉ là một chút ảo ảnh mà thôi, đợi lát nữa đi sâu vào bên trong, ảo ảnh sẽ tan đi, các ngươi sẽ nhìn thấy hoàn cảnh chân thật của nơi đây! Lúc đó, tốt nhất là hai người các ngươi đừng có bị cho nó dọa sợ là được!”

Nhìn bộ dáng vô cùng đắc ý của nó, cả hai người liền trực tiếp xem như không thấy, yên lặng mà theo phía sau. Quả nhiên khi thấy không ai để ý đến mình, Hắc Long liền tức giận hừ lên một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa. Dù sao nó chỉ là một con rồng thích khoe khoang, thế nhưng không có người nghe thì nó có cái trứng gì để khoe?

“Thật sự là hai kẻ nhàm chán!” Trong lòng Hắc Long âm thầm nghĩ nghĩ như vậy.

Đợi đến khi đi về phía trước chừng ba, bốn dặm hoàn cảnh nơi này cũng bắt đầu thay đổi. Mà thi thoảng trên đường ba người cũng gặp không ít sinh vật kỳ dị. Trần Vũ nhìn thấy phía trước có một bầy chuột mắt đỏ đang chạy loạn, sau đó lại thấy mấy bộ xương thú mang theo một nửa thi thể thối rửa không ngừng tru tréo. Thậm chí còn có vài cái linh hồn chạy ngang qua nơi này, nhưng sau khi nhận ra khí tức của Hắc Long trên đầu, tất cả bọn chúng đều kinh hoảng mà chạy đi xa.

Ánh mắt Trần Vũ hơi có chút rét lạnh, hoàn cảnh nơi này thật sự là quá quỷ dị. Nếu như không phải từng được vô số bộ tiểu thuyết kinh dị, mạt thế tẩy lễ qua, hắn thật sự còn cho là mình đã bị đưa đến U Minh Quỷ Giới rồi đây. Nhưng Ái Lệ Na thì hoàn toàn khác, nàng không biết thế nào là zombie, cũng không biết khô lâu sẽ biết đi. Nàng chỉ biết, trên thế giới này từng tồn tại qua một loại chức nghiệp rất là kinh khủng, đó là Vong Linh Pháp Sư, bọn họ có thể triệu hồi linh hồn người chết, cũng có thể triệu hồi những quái vật đến từ Quỷ Giới, thực lực thật sự là rất đáng sợ. Không phải vào mấy vạn năm trước, toàn bộ những Vong Linh Pháp Sư này đều bị Thần Điện tiêu trừ, bây giờ nàng đã cho rằng mình lạc vào trong thế giới của Vong Linh Pháp Sư rồi đây?

Mặc dù nàng là một sát thủ máu lạnh, đã từng giết đi vô số người, lưu lại vô số oan hồn. Thế nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một cô gái, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh của mình xuất hiện nhiều thứ đáng sợ như vậy, trong tâm nàng không khỏi xuất hiện một chút lo lắng và sợ hãi. Trần Lâm nhìn thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng trở nên khó coi, biết là nàng không thích hợp với hoàn cảnh nơi này, hắn chỉ có thể đưa tay lên vỗ vỗ lưng nàng mấy cái, coi như lấy đó làm an ủi. Nếu như bình thường hành động này của hắn sẽ khiến nàng vô cùng tức giận, thế nhưng không hiểu sao lúc này nàng lại thấy vô cùng ấm áp và an tâm.

Hắc Long tuy rằng đi ở phía trước, nhưng ánh mắt của nó hoàn toàn có thể thấy rõ tình cảnh chung quanh, cho nên nó vừa nhìn thấy hình ảnh thân mật của hai người, trong lòng không khỏi khinh bỉ lên: “Nhỏ nhân loại thì có gì hay ho chứ? Phải vừa dài vừa cường tráng, lại uy vũ như bản Long mới có thể được coi là phong độ! Ài… nhớ lại năm xưa bản Long phong độ đến cỡ nào, đừng nói là nhỏ Tinh Linh, cho dù là nữ hoàng của các nàng còn bị phong độ của bản Long làm cho say mê, thật sự là hoài niệm a!”

Hai người Trần Vũ cũng không biết trong lòng Hắc Long đang nổi lên cảm tưởng gì, bọn họ chỉ thấy đọan đường phía trước đã trở nên âm u, bất định lên. Đợi cho Hắc Long kịp tỉnh hồn lại, thì ở phía trước trong rừng cây liền vang lên một tiếng gầm rú rất là tức giận. Mà lúc này Hắc Long cũng giật mình thu hồi lại tâm tư tự sướng của mình.

“Uy, làm sao ngươi dừng lại?” Nhìn thấy Hắc Long đang đi đột nhiên đứng lại, Trần Vũ không khỏi gấp hỏi.

Mà vẻ mặt của Hắc Long lúc này đen càng thêm đen, cái cổ của nó cố nuốt xuống một ngụm nước bọt, mặc dù hiện tại nó là hồn thể cũng chẳng có nước bọt để nuốt, sau đó liền vòng quanh một hồi, rồi nói: “A, sao đoạn đường này lại kỳ lạ đến như vậy? Chết thật, ta vậy mà bị lạc đường rồi! Vũ tiểu tử, chúng ta mau vòng lại đi đường khác đi!”

Trong tay Trần Vũ đã có bản đồ, hắn cũng biết phía trước chính là đường đi đến chỗ sinh trưởng của Cổ Hồn Hoa, làm sao bị mấy lời này của Hắc Long cho lừa gạt được. Với lại vừa rồi nó vẫn rất bình thường, nhưng khi nghe xong âm thanh gầm rống kia, nó liền một mặt hốt hoảng. Trần Vũ vừa nhìn liền biết là nó đang đánh cái bản tính gì rồi.

“Lão Hắc, ngươi không phải là đang bị tiếng rống kia dọa cho tè ra quần rồi đấy chứ?” Trần Vũ dùng ánh mắt giễu cợt ra nhìn nó.

Hắc Long làm sao có thể thừa nhận được chuyện này, nó tức giận mà rống to: “Rống, bản Long là ai, há lại đi sợ một đầu súc sinh hay sao?”

“Rống!”

Tiếng rống của nó vùa dứt, âm thanh từ đầu bên kia cũng đáp lại, lần này tiếng rống rất vang dội, làm cho Hắc Long suýt chút nữa là bị dọa chạy. Nhìn thấy một màn này, Trần Vũ không khỏi nhướng mày lên: “Lão Hắc, kẻ đó rất cường đại sao?”

Nghe xong lời này, Hắc Long liền nộ khí xung thiên, lại tiếp tục cứng rắn rống lên vài tiếng, sau đó liền đắc ý nói: “Bản Long là ai, chỉ là một đầu súc sinh mà thôi, dù cho nó có cường đại như thế nào đi chăng nữa, bản Long chỉ cần một trảo là chụp chết nó!”

Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của nó, không hiểu sao trong lòng Trần Vũ lại trầm xuống, xem chừng đoạn đường này không thể trông chờ gì nhiều vào nó rồi. Mà lúc này, âm thanh của tiếng rống từ phía bên kia càng lúc càng dữ dội, đồng thời cũng càng lúc càng gần lên. Lần này đừng nói là Hắc Long, cho dù là Trần Vũ cũng bị âm thanh này dọa cho phát khiếp.

Không biết từ lúc nào, một đầu voi lớn mang theo một đám khô lâu từ đằng xa chạy đến. Mặt đất chấn động, bụi bay mù mịt. Nhìn khí thế của đám sinh vật này, e rằng lần này bọ họ thật sự là lành ít dữ nhiều rồi!

“Chạy!”

Không đợi cho Trần Vũ ra lệnh, Hắc Long đã hô lên một tiếng rồi chạy đi. Trần Vũ nhìn theo, không khỏi trợn ngược mắt lên mà nhìn. Đây là tình huống như thế nào? Không phải nó mới vừa mới chỉ là một đám súc sinh thôi sao, chỉ cần một trảo là nó có thế chụp chết hay sao?

Lúc này Trần Vũ rất là nghi hoặc, đầu Hắc Long vừa rồi thật sự là sủng vật của hắn sao?

“Chạy đi a, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?” Hắc Long mặc dù đang chạy phía trước, nhưng nó vẫn ngoảnh đầu lại mà hô lên một tiếng.

Trong lòng Trần Vũ âm thầm tự nhủ: “Coi như ngươi có một chút lương tâm!”

Hắc Long đã chạy, Trần Vũ và Ái Lệ Na cũng không dám ở lại lâu, lập tức theo chân nó mà co giò chạy nhanh. Ở phía sau, đầu voi lớn dẫn theo một đám đại quân khô lâu không ngừng đuổi theo. Chúng dường như có thâm cừu đại hận gì với bọn họ vậy, nhất quyết không chết không thôi. Mà Trần Vũ cũng đâu có biết là, đầu Hắc Long này đã từng mấy lần đánh chủ ý lên hồn hỏa của con voi lớn kia, cho nên nó mới vừa gặp mặt liền nổi điên.

Hồn hỏa chính là sinh mệnh của bọn nó, không có hồn hỏa, chúng nhất định sẽ bị tiêu tan, vĩnh viễn không được siêu sinh. Mà Hắc Long cũng cần hồn hỏa của con voi lớn này để tăng thực lực của mình lên, khôi phục lại hùng phong trước đây. Đáng tiếc là con voi lớn này không chỉ có thực lực cường đại, còn có một đám thuộc hạ vô cùng trung thành, cho nên mấy lần đánh cướp kia nó liền bị ăn thiệt thòi không nhỏ, sau đó liền ẩn núp ở trong hang động, cũng không dám ra ngoài gây sự nữa. Mãi cho đến khi gặp được Trần Vũ nó mới lại đi ra, nhưng ai biết được, con voi lớn kia vậy mà thù dai như vậy, còn đem thuộc hạ đuổi theo nó, thật sự là đáng hận mà!

Trần Vũ và Ái Lệ Na đâu có biết nhiều như vậy, bọn họ lúc này còn đang chạy trối chết đây.

“Lão Hắc, làm sao đám sinh vật này như bị phát điên vậy, chúng ta đã chạy đi hơn mười dặm rồi, vậy mà chúng cũng không chịu buông tha!” Trần Vũ vừa chạy vừa thở ra hồng hộc, nhịn không được mà hướng về phía Hắc Long hỏi thăm.

Ánh mắt của Hắc Long hơi trợn ngược lên, sau đó nó nói dối không một chút ngượng mồm: “Chuyện này ta làm sao mà biết được? Cái này đáng lý ra ta phải hỏi hai người các ngươi mới đúng! Bình thường bọn chúng thấy ta đều khách khí mười phần, sao tự dưng vừa có thêm hai người các ngươi xuất hiện, bọn chúng liền nổi điên lên như vậy? Đúng rồi, chắc chắn là trên người các ngươi có thứ gì đó hấp dẫn bọn chúng, cho nên bọn chúng mới phát điên như vậy! Ai, số ta làm sao lại xui xẻo như vậy, cuối cùng lại bị hai người các ngươi hại chết ở chỗ này!”

“Im miệng!” Trần Vũ tức giận mắng to, hắn có ngu mới tin mấy lời này của nó. Nếu như ban đầu nó không nói càng tốt, đợi cho nó nói lên rồi Trần Vũ càng thêm phát sinh nghi ngờ. Hắn nói: “Nói đi, rốt cuộc là ngươi đã chọc giận gì bọn chúng, lại để bọn chúng phát điên lên như vậy?”

Hắc Long nghe xong không khỏi trợn ngược mắt lên, trong lòng âm thầm tự lẩm bẩm: “Tên tiểu tử này làm sao mà đoán ra được?”

Thế nhưng nó có thể thừa nhận sao, đương nhiên là không, ánh mắt của nó lại xoay tròn một trận, sau đó mới thản nhiên nói: “Có sao, bản Long làm người như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Chắc chắn là do tên tiểu nhà ngươi đánh chủ ý lên bảo vật của bọn chúng, cho nên bọn chúng mới phát điên như vậy!”

“Rống!”

“Rống!”

Cũng không đợi cho Trần Vũ tiếp tục đối chất với nó, bầy khô lâu đã chạy đuổi tới sau lưng, bắt đầu đem một người một rồng, một tinh linh bọn họ vây vào bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui