Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

“Uy uy uy, lão Bạch, đã lâu không gặp, ngươi đi đâu mà gấp gáp vậy nha?” Hắc Long vừa treo lơ lửng trên không trung, vừa vẫy vẫy cái đuôi rồng một bộ nhiệt tình hướng về phía con voi lớn chào hỏi.

Lúc này Trần Vũ cũng quan sát được rõ ràng hình thể của con voi lớn. Từ xa nhìn đến nó cũng tương đối khổng lồ, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy nó đồ sộ đến cỡ nào. Ít nhất con voi lớn này cũng cao hơn mấy chục thước, dài trên trăm thước. Mà cơ thể của nó không giống như Hắc Long, nó không phải đơn thuần là hồn thể, chỉ là bán hồn thể mà thôi. Một nửa thân thể của nó là hồn thể trong suốt, một nửa còn lại là do khung xương tạo thành, hai hốc mắt của nó hiện lên hai đoàn hỏa diễm u linh, nhìn tương đối âm u, quỷ dị.

“Long tộc đê tiện, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi sẽ chạy trốn như thế nào?!” Con voi lớn vừa nghe thấy Hắc Long lên tiếng liền tức giận rống to, mà đám thuộc hạ dưới trướng của nó cũng đang kêu rống không ngừng.

“Ấy ấy ấy, lão Bạch, ngươi làm sao lại mắng người như vậy nha, ta chỉ là muốn mượn tạm hồn hỏa của ngươi nghiên cứu ít hôm thôi, có gì đâu mà ngươi phải khó khăn như vậy? Con voi lớn nhà ngươi thật sự là quá ích kỷ đi!!!” Hắc Long nhìn đám u linh trước mặt kêu lên không ngừng.

Trần Vũ lúc này cũng nhận ra tình huống không đúng, đặc biệt là khí thế của con Bạch Tượng này phát ra còn muốn mạnh hơn Hắc Long rất nhiều lần. Hắn hiện tại cũng đang rất nghi ngờ, mình thu nhận đầu Hắc Long này có thật sự là việc làm sáng suốt hay không? Đặc biệt là miệng của con Hắc Long này rất thôi, không chừng hắn vừa thả nó ra không được bao lâu liền đem mọi người chọc giận, sau đó bị bọn họ liên tục đuổi giết. Chỉ vừa nghĩ đến tràng cảnh như vậy đầu của Trần Vũ đã muốn phát lạnh. Hắn suy tính, sau khi rời khỏi Rừng Rậm U Minh nhất định phải hạn chế tự do của con Hắc Long này mới được.

Lúc này Hắc Long cũng không biết mình đã bị Trần Vũ liệt vào trong danh sách đen, nó vẫn còn đang không ngừng “phun châu nhả ngọc” chọc cho con Bạch Tượng kia đang tức đến phát điên.

“Long tộc đê tiện, hôm nay ta phải giết chết ngươi!” Trong lúc thất thần suy nghĩ, Trần Vũ cũng không biết con Bạch Tượng kia làm sao lại nổi giận đến như vậy.

Lúc này, một đám u linh đang nhào về phía Hắc Long cắn xé, bọn chúng đều rất hung hãn, hoàn toàn không hề sợ sệt một chút nào, từng con từng con liều mạng xông lên, như muốn quyết tâm đem Hắc Long giết chết mới thôi. Thế nhưng thực lực của Hắc Long cũng không phải là yếu, cái đuôi và trảo của nó liên tục vung ra, đem bầy u linh đập cho tan nát. Có mấy con còn bị nó trực giếp đập chết, xương cốt trên người vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ, hồn thể cũng biến mất, chỉ chừa lại một khỏa hồn hỏa phát ra ánh sáng xanh lam, phiêu bồng trên không trung một lúc, sau đó liền chậm rãi rơi xuống đất.


Nhìn thấy đám thủ hạ của mình liên tục bị giết chết ánh mắt của Bạch Tượng không khỏi nhấp nhô tia lửa, thế nhưng nó vẫn không có ý định xông lên, vẫn điềm tĩnh chỉ huy thủ hạ xông tới, muốn một mực mài chết Hắc Long mới thôi.

Trần Vũ cũng hơi nhíu mày, hắn xách theo trường cung muốn cùng Ái Lệ Na đi lên trợ chiến cho Hắc Long, thế nhưng hắn còn chưa kịp xông lên thì đã nghe thanh âm của nó hô to: “Tiểu tử thúi, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau chạy nhanh đi, bản Long sắp ngăn chặn không nổi nữa rồi!”

Không biết là nó vô tình hay cố ý, mà lời này của nó vừa hô lên liền để ánh mắt của con Bạch Tượng kia hướng về phía hai người bọn họ nhìn chăm chăm. Ban đầu Bạch Tượng cũng chỉ cho rằng hai người là bị Hắc Long truy kích, cho nên mới xông vào lãnh địa của nó. Nhưng vừa nghe được tiếng hô của Hắc Long nó liền minh bạch mọi thứ, thì ra cả nhóm ba người này đều là cùng một bọn.

“Gầm rú!”

Chỉ nghe Bạch Tượng giận dữ gầm lên một tiếng, đám u linh theo tiếng gầm rú của nó mà tách ra, hướng về phía hai người Trần Vũ và Ái Lệ Na xông tới. Nhìn một đám u linh ánh mắt đỏ rực trước mặt, Trần Vũ không khỏi hận hận mà hướng về phía Hắc Long chửi thầm. Hắn có thể chắc chắn khẳng định rằng, Hắc Long là đang cố ý.

“Hừ!” Ái Lệ Na ở một bên cũng hừ lạnh một tiếng, nàng tuy rằng bị trọng thương chưa khỏi hẳn, nhưng đối phó với mấy đầu sinh vật cấp thấp này vẫn dư sức.

Rất nhanh, chiến trường bắt đầu chia ra thành hai khu vực. Một bên là gần trăm đầu u linh hướng về phía Hắc Long liên tục nhào tới cắn xé, mà bên còn lại là hơn hai mươi đầu u linh đem hai người Trần Vũ, Ái Lệ Na vây chặt. Trong khi đó, phía bên ngoài chiến trường đầu Bạch Tượng vẫn rất điềm tình, ánh mắt của nó đang không ngừng quan sát hai bên. Đứng bên cạnh nó lúc này là hai đầu Ma Lang cấp Thiên Giai.

“Uy uy uy, hai người các ngươi làm sao còn không chịu chạy đi, lại bị bọn chúng vây quanh như vậy, thật sự là ngu ngốc a! Ta nói các ngươi chạy đi nhanh một chút, không phải bây giờ ta cũng phá vây rồi hay sao?” Hắc Long lúc này không biết làm sao lại quay sang nhìn hai người Trần Vũ hô lên, một bộ rất là tức giận.


“Im miệng!” Trần Vũ tức giận gầm lên một tiếng, hắn có thể khẳng định rằng con Hắc Long này là đang cố tình gây sự.

Thế nhưng lúc này đầu Bạch Tượng đang ở bên ngoài trông thấy hai người còn có tâm tình cãi nhau, sắc mặt của nó trở nên vô cùng khó chịu. Hai người bọn họ không phải là quá xem thường nó rồi hay sao?

“Rống!”

Bạch Tượng lại tức giận gầm lên một tiếng, đám u linh cũng vì thế mà trở nên điên cuồng công kích. Thậm chí hai đầu Ma Lang bên cạnh nó cũng bắt đầu xông lên, muốn nhanh chóng đem trận chiến này kết thúc.

“Uy uy uy, lão Bạch, ngươi làm gì lại tức giận như vậy nha? Ta còn chưa có chơi chán đây này, ngươi làm sao lại vội vàng như thế?” Hắc Long vừa thấy hai đầu Ma Lang kia xông lên, nó liền gấp mà hô to.

Thế nhưng nó càng hô ánh mắt Bạch Tượng càng trở nên khốc liệt hơn. Trần Vũ lúc này cũng âm thầm xoa xoa mồ hôi: “Con Hắc Long này làm sao lại không yên tĩnh một chút được chứ? Cứ tiếp tục như vậy nữa e rằng mọi người cũng bị nó hại chết!”

Trong lúc bất tri bất giác, hai đầu Ma Lang đã đem Hắc Long vây chặt, mà đám u linh cũng bắt đầu điên cuồng tràn lên, bọn chúng nhất định phải đem Hắc Long cầm xuống mới thôi.


Hắc Long tức giận, nó gầm lên một tiếng: “Lão Bạch, ngươi có bản lĩnh thì xông lên đi, ngươi nghĩ dùng đám chuột nhặt này có thể cầm xuống ta được hay sao?”

Ánh mắt Bạch Tượng vẫn một mực nhìn chăm chăm về phía bên này, nhưng nó chỉ lạnh nhạt nhìn lấy mọi thứ, cũng không có đi đáp trả lại tiếng kêu gào phẫn nộ của Hắc Long. Với nó, đấu võ mồm với con Hắc Long này chỉ tốn nước bọt mà thôi, mặc dù trên người nó thật ra cũng không thể nhổ ra được một ngụm.

“Ngao ô…”

Hắc Long bị một đám u linh điên cuồng công kích, lại gặp phải hai đầu Ma Lang kiềm chế, tình thế đã một lúc một quẫn bách, trong miệng của nó không ngừng phát ra tiếng kêu gào thống khổ. Mà hai người Trần Vũ lúc này cũng không khá hơn một chút nào. Dù sao thực lực của Ái Lệ Na đã bị nội thương làm cho giảm sút, trong khi đó Trần Vũ cũng không thể một lúc đối mặt với nhiều u linh như vậy. Lúc này trên thân hai người đã dần dần xuất hiện rất nhiều vết thương, may là thể nổi của hai người có một chút đặc thù cũng không có bị độc khí quấn thân. Thế nhưng chiến đầu cứ tiếp tục như vậy nữa, cả ba người bọn họ nhất định sẽ có kết thúc rất thảm hại.

“Hắc Long, ngươi nhanh chóng xông phá vòng vây xông ngoài, đem đầu Bạch Tượng kia lưu lại, ta sẽ yểm trợ cho ngươi!” Trần Vũ đột nhiên hô lên.

“Tiểu tử, ngươi bị điên rồi sao? Thực lực của đầu Bạch Tượng kia còn muốn mạnh hơn ta, ngươi kêu ta xông lên chịu chết hay sao?” Hắc Long mặc dù bị vây công, nhưng vừa nghe xong tiếng hô lớn của Trần Vũ liền kịp thời phản ứng lại.

“Ngươi không xông lên thì ta xông lên, dù sao nơi này chúng ta cũng không có đường lui!” Trong lúc tức thời Trần Vũ cũng không có nghĩ ra được cách nào tốt hơn, hắn chỉ có thể liều mạng một phen, hắn muốn dùng đến Diệt Hồn Tiễn, đem con Bạch Tượng kia cầm xuống.

“Điên rồi, ngươi thật sự là điên rồi!” Nhìn thấy Trần Vũ lúc này đang hướng về phía vị trí của Bạch Tượng xông tới, Hắc Long không khỏi tức giận la ầm lên. Nhưng nó biết mình cũng không có lựa chòn nào khác, chỉ có thể liều mạng xông lên.


“Rống!”

Tức giận gầm lên một tiếng, Hắc Long xông phá vòng vây của đám u linh và hai đầu Ma Lang, liều mạng hướng về phía Bạch Tượng mà lao tới. Mọi hy vọng của nó lúc này chỉ có thể ký thác ở trên người của Trần Vũ, dù sao nó và Trần Vũ vẫn còn khế ước trói buộc, nó không thể để cho cho Trần Vũ xảy ra chuyện được.

“Ài, hy vọng là tên tiểu tử kia có cách, nếu không cuộc đời uy vũ của bản Long sẽ chấm dứt tại đây rồi!” Trong lòng Hăc Long âm thầm cảm thán một phen, nhưng tốc độ của nó cũng không hề chậm một chút nào.

Mà lúc này tốc độ của Trần Vũ lại rất nhanh, đã sắp tiếp cận về phía vị trí của Bạch Tượng.

“Nhân loại ngu xuẩn! Ngươi nghĩ chỉ bằng các ngươi cũng có thể uy hiếp được bản vương hay sao? Ngu xuẩn!” Ánh mắt của Bạch Tượng lạnh nhạt nhìn về phía Trần Vũ và Hắc Long. Đối với nó mà nói, Hắc Long cũng chỉ có một chút lực uy hiếp mà thôi, còn Trần Vũ thì nó chẳng thèm để vào trong mắt.

“Rống!”

Hắc Long tức giận gầm lên một tiếng, sau đó nhanh chóng bổ nhào về phía Bạch Tượng.

“Lão Bạch, hôm nay ta nhất định phải đem hồn hỏa của ngươi đoạt tới tay!” Hắc Long một bên vung trảo xông tới, một bên không ngừng mở miệng kêu gào.

“Mơ tưởng!” Bạch Tượng vẫn là một bộ coi thường, hai cái ngà voi trắng hếu hướng về phía vuốt trảo của Hắc Long mà đụng tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận