Khi Bạch Kết Dương tỉnh dậy, đó là ba ngày sau.
Đôi ngươi ngọc bích vẫn chưa thoát khỏi cơn u mê.
Toàn thân hắn được tẩy rửa sạch sẽ, được mặc bộ quần áo mềm mại như tơ lụa, nhìn là biết nó đắt đến nhường nào.
Tuy nhiên, cả người hắn đau nhức, chỉ cử động một tí thôi đã là cực hình, nên hắn bỏ cuộc gục đầu xuống tấm nệm êm.
Những gì xảy ra in đậm trong trí óc của hắn, hắn nhịn không được đỏ mặt, miệng lầm bầm chửi bới Hoa Thư Giải lẫn hệ thống.
Đêm đó, Bạch Kết Dương bị y lật qua lật lại như bánh rán, thử biết bao nhiêu là tư thế.
Nào là cưỡi ngựa, nào là bị áp lên tường, nào là 69, nào là giao hợp khi trứng rung ở trong, thậm chí là hắn bị thao trước gương.
Cái cuối là nhục nhã nhất, hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt điên đảo vì tình dục của mình, xấu hổ không thôi.
Những bạn tình trước kia của hắn cũng chưa từng lộ biểu cảm đó, giờ thấy nó xuất hiện trên mặt mình làm hắn có ý muốn đập đầu tự tử luôn cho xong.
Đó vẫn chưa là điều đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là, việc làm của y thực sự khiến hắn buồn nôn, chán ghét, nhưng không hề bài xích.
Kinh khủng hơn, khi hắn bị y đối xử tàn bạo lại cảm thấy hưng phấn lạ thường.
Thật không thể hiểu nổi, thế giới này làm hắn phát điên rồi.
Đời nào hắn lại cảm thấy sảng khoái khi bị nam nhân thượng cơ chứ?
“Phải chăng kí chủ đang có khuynh hướng M? ” Tiểu Đinh Đang châm chọc.
“Mày đó, ngậm miệng lại.
Ta thảm chưa đủ hay sao mà nhà ngươi còn xen mỏ vô.
“
“Tôi chỉ đưa ra một phỏng đoán thôi nha.
“
“Phỏng đoán cái cục cức nhà mi.
Ông khuynh hướng M bao giờ.
Đó là tại thuốc kích dục đó hiểu chưa? ” Bạch Kết Dương tuyệt vọng nằm sấp, cử động cũng lười.
“Đây chỉ là vết nhơ trong cuộc đời ta thôi, tâm hồn ta vẫn là công chính cống nha.
“
Tiểu Đinh Đang: Ờ thì công,…
… Công chúa.
“Nhiệm vụ 3 đã xuất hiện chưa vậy, ta muốn thoát khỏi thế giới này.”
“Thứ lỗi, chưa có a.
Kí chủ nên lợi dụng thời gian này tịnh dưỡng chút đi, có tôi sẽ báo.”
“Mi đó, vớ phải mi ta thật bất hạnh mà.
Người ta thì có nguyên một cửa hàng để đổi tích phân lấy đồ, mi thì chẳng có gì cả.
Ai u! ” Bạch Kết Dương than vãn.
“Ơ… Tại… Tại tôi chỉ được tạo ra trong thời gian ngắn ngủi thôi.
Chủ nhân chỉ kịp lập trình một số chức năng cho tôi.” Tiểu Đinh Đang thẹn đến bức bối, ra sức giải thích.
“Nhưng mà tôi vẫn hữu dụng.
“
“Ờ, hữu dụng hữu hạn.
” Bạch Kết Dương nháy mắt khinh bỉ.
“Chủ nhân mi là ai mà tạo một cái hệ thống nửa vời như mi thế? “
Tiểu Đinh Đang cố dằn cục tức trong lòng.
Kí chủ rõ ràng đang khinh thường một hệ thống xuất sắc là nó.
“Kí chủ à, đừng ghét bỏ tôi a.
Nếu không có tôi cứu vớt thì kí chủ đi uống trà đàm đạo với Bác Hồ từ lâu rồi.
“
Nên khi biết được sự thật rồi, kí chủ đừng giận tui quá nha.
Bạch Kết Dương nhăn mi, rút cục quyết định ngoảnh mặt đi ngủ.
“Ta thực sự biết ơn mi.
“Được sống lại đã là niềm may mắn lớn nhất của đời hắn.
Dù hệ thống có vô dụng đến mấy thì hắn vẫn cảm kích nó, thực sự.
Tiểu Đinh Đang nghe mà có chút thụ sủng nhược kinh.
Oa oa, kí chủ nhà mình vẫn dễ thương ghê.
≧﹏≦
———————————————————
Qua mấy ngày túng dục không điều độ, Bạch Kết Dương nhận thấy tiết tháo mình đã theo làn gió bay xa.
Hoa Thư Giải có vẻ rất thích sử dụng đạo cụ trên hắn, lúc nào cũng bắt hắn gọi “Chủ nhân ~” nghe gớm chết đi được.
Đã vậy, gần đây y rất thích sử dụng nến, cái thứ biến thái đó lúc nào cũng dễ dàng cương lên mỗi khi hắn bị tra tấn bởi sáp nến nóng bỏng.
Bực mình hơn nữa, hắn ngận ra mình không thể ghét được y dù tôn nghiêm đàn ông bị chà đạp, cảm xúc duy nhất của hắn chỉ dừng lại ở chỗ nuôi con thất bại mà thôi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm thấy đầu óc mình không được bình thường.
“Há miệng ra nào.
A ~”
Hoa Thư Giải ôn nhu mớm cháo cho Bạch Kết Dương, trận “mây mưa” tối qua hẳn đã khiến hắn mệt mỏi lắm.
Y vô cùng hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn gần đây của hắn, dù vẫn còn chống cự nhưng không sao, lại càng tình thú.
Ít nhất thì y có cái cớ để thực hiện nhiều hành vi đồi bại hơn nữa.
Nghĩ về hình ảnh khóc lóc van xin tối qua của Bạch Kết Dương, Hoa Thư Giải nhịn không được toác miệng cười.
Kính thưa quý ngài cầm thú, ngài có biết là ngài đang cười rất ngu không?
Sờ sờ cái trán vẫn còn nóng ran của Bạch Kết Dương, Hoa Thư Giải nhịn không được thở dài.
“Em xin lỗi, đáng lẽ em nên để ý đến cơ thể của anh nhiều hơn.
Bị cảm thế này khó chịu lắm đúng không? “
Bị ngươi uy ăn kiểu này còn khó chịu hơn.
“Lỗi một phần cũng tại anh đó.
Nếu anh ngoan ngoãn phối hợp thì em đã không ép anh đến thế.
“
Ngươi vô sỉ đến mức chơi trò đổ lỗi cho nạn nhân à?
“Dù gì thì nhìn anh em cũng xót lắm, em sẽ hảo hảo chăm sóc anh chu đáo.
“
Nhà ngươi khó chịu vì phải cấm dục chứ gì? Ông biết tỏng rồi, ngưng giả tạo.
“Anh, em chỉ vì quá yêu anh mà nhất thời mất kiểm soát.
Lần sau sẽ không thế nữa.”
Ông không có ngu đến mức tin cái lời hứa lèo ấy.
Hoa Thư Giải thấy Bạch Kết Dương lườm nguýt khinh bỉ nhìn mình, nhưng vì sốt cao nên ánh mắt ướt át, mặt lại ửng hồng, căn bản không mang tính uy hiếp gì, ngược lại hắn như một tình nhân nhỏ đang giận hờn mà thôi.
Trái tim y được gãi đến ngứa, lòng trào dâng cảm giác sủng nịch không thể kiềm nén.
Y biết giới hạn của hắn đối với y rất lớn, dù ngoài miệng buông lời mắng chửi nhưng căn bản vẫn cho phép y lấn tới.
Hoa Thư Giải biết, Bạch Kết Dương đầy vị tha đến vậy vì cái tình cảm gia đình đã bén rễ sâu trong hắn.
Với tư cách người yêu, y vẫn chưa thể nắm giữ được trái tim hắn.
Tuy nhiên, Hoa Thư Giải phát hiện Bạch Kết Dương không hoàn toàn bài xích y, hắn rõ ràng nhận được khoái cảm, đặc biệt khi y mạnh tay.
Một mạc ánh sáng loé lên trong đôi ngươi đỏ rượu, khao khát muốn khi dễ hắn lại được khơi lên.
Tình cảm gia đình thì đã sao nào? Y không ngại lợi dụng yếu tố đó để trói buộc hắn bên người, sẽ liên tục cho hắn sủng ái cùng nhục dục để hắn không thể nào sống thiếu y, khiến cái mối quan hệ gia đình kia biến chất thành tình nhân.
Y không tin mình không thể khiến Bạch Kết Dương toàn tâm toàn ý ái thượng mình, niềm kiêu ngạo của y không cho phép thất bại.
Hoa Thư Giải y còn rất nhiều thời gian.
“Ừm… Hoa Thư Giải này…” Bạch Kết Dương thỏ thẻ, tay nắm chặt góc áo của đối phương.
“Anh đã ở lâu trong này.
Em có thể… Cho anh ra ngoài được không? “
Hoa Thư Giải đen mặt.
Nhận thấy cơn giận của y, Bạch Kết Dương vội vàng ôm lấy tay y, suy nhược nói.
“Anh sẽ luôn bên cạnh em, tuyệt đối không bỏ trốn.
Làm ơn đi, ở trong này quá lâu sẽ khiến anh hỏng mất.
” Những giọt nước mắt tinh khiết chậm rãi rơi xuống, chọc người thương yêu.
Ông đây xuống nước lắm rồi đấy, làm ơn đáp ứng đi mà.
Khỏi phải nói Bạch Kết Dương khóc ảnh hưởng rất lớn đến Hoa Thư Giải.
Khi hắn khóc trên giường thì càng khiến y muốn bắt nạt hơn, nhưng bây giờ tâm y lại không tự chủ được nhão ra, ôm chầm lấy người thương.
“Được rồi.
Em tin anh.” Vuốt ve lụa tóc mềm mại, Hoa Thư Giải buông lời dỗ dành.
“Sắp tới em có một chuyến đến Maldives, kiểm tra việc vận chuyển thuốc ở đó.
Anh có thích Maldives không, bãi biển ở đó rất đẹp, không khí rất trong lành, anh sẽ rất hài lòng.
Đợi anh khỏi bệnh ta sẽ đi cùng nhau.”
“Ừ, nghe cũng hay đấy.
” Lồng ngực của Hoa Thư Giải rất ấm áp, Bạch Kết Dương vô thức rúc vào, dụi dụi đầu tựa mèo nhỏ khiến Hoa Thư Giải cười vui cùng vui vẻ.
Hứ, đừng tưởng mới nhiêu đây thôi ông đã tha thứ cho nhà ngươi.
Chết tiệt, cơ ngực của tên này xúc cảm tuyệt quá.
“Tít tít, xin lỗi đã làm phiền kí chủ, nhưng mà nhiệm vụ thứ ba đã xuất hiện.”
“Nhanh nói.
“
“Tuân mệnh.
Nhiệm vụ 3: Giúp Hoa Thư Giải tránh bị ám sát trên chuyến bay tới Maldives.
Hoàn thành thì ngài có thể rời khỏi thế giới này.”
“Cái gì? Mi tính biến ta thành thánh phụ hay sao vậy? Từ đầu chí cuối sao ta luôn phải là người chịu thiệt? “
“Nhiệm vụ nó thế, tôi không kiểm soát được a.
Nhưng mà không phải kí chủ muốn rời đi sao? Tắt thở một phát là OK.”
Bạch Kết Dương nhăn mặt, bức bối không thôi.
Trinh tiết đã mất, cúc hoa đã tàn, tốn cả chục năm “chăm con” khôn lớn để bị nó thượng, bất hạnh hơn cả là mình hận nó không nổi.
Hắn cuối cùng thở dài, nên rời khỏi đây thôi..